Phanh —— một tiếng vang thật lớn, đám người Mộng Trấn Thiên không kịp
phản ứng, đột nhiên một lực lượng cường đại trấn áp bọn họ, giống như là một cự nhân to lớn trên bầu trời đạp một cái, lập tức một cước giẫm bọn họ không thê động đậy được.
– Phát sinh chuyện gì?
Tất cả mọi người không rõ xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghịch chuyển, làm cho
tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, thậm chí từ đầu đến cuối
không có người nào hiểu Lý Thất Dạ làm thế nào phá đại trận của đám
người Mộng Trấn Thiên.
Trên thực tế, đâu chỉ có người quan sát
không rõ Lý Thất Dạ làm sao phá vỡ tuyệt thế đại trận, ngay cả Mộng Trấn Thiên cũng không hiểu rõ Lý Thất Dạ làm sao phá vỡ đại trận kia.
Lúc này, Lý Thất Dạ xuất hiện, hắn vẫn đứng trong đại thế, nhưng mà quanh
người hắn là pháp tắc dài hẹp, đại thế quấn quanh pháp tắc, cả đại thế
giống như thế giới pháp tắc.
Lý Thất Dạ đứng trong biển pháp tắc
đầy trời, hắn như dung hợp làm một thể với pháp tắc, dường như hắn chính là một phần của pháp tắc mênh mông, dường như với tư cách là một phần
của pháp tắc, Lý Thất Dạ chính là hạch tâm của pháp tắc.
– Thành bại là vào lúc này!
Lý Thất Dạ đứng trong đại thế, hóa thành một phần của đại thế, nói:
– Các ngươi mượn một phần lực lượng của đại thế, nhưng lại không biết,
một khi ta đứng ở trong này thao túng đại thế, ta dễ dàng làm nổ đại
trận tuyệt thế của các ngươi, nó rất dễ dàng, giống như dẫn sói vào nhà
vậy.
– Ngươi ——
Trong khoảng thời gian ngắn, đám người
Mộng Trấn Thiên vừa sợ vừa giận, Long trúc á tổ càng tức giận thổ huyết, thật không ngờ đại trận đáng kiêu ngạo của Tổ Lục bị Lý Thất Dạ phá dễ
dàng như thế.
– Khai mở!
Lúc này Mộng Trấn Thiên điên
cuồng hét lên một tiếng, muốn thoát khỏi lực lượng trấn áp lên người
mình, nhưng mà bọn họ dùng hết khí lực bình sinh vẫn không thoát khỏi
trấn áp, lực lương này giống như vô cùng vô tận, trấn áp càng ngày càng
cường đại.
– Không cần lãng phí khí lực đâu, đây là đại thế trấn
áp, cũng không phải chút lực lượng các ngươi lén lút mượn sử dụng, đây
là đại thế hoàn chỉnh, là lực lượng cả thế giới, dưới trấn áp này, trừ
khi ngươi là Tiên Đế nếu không đừng mơ thoát ra được!
Lý Thất Dạ chê cười nhìn đám người Mộng Trấn Thiên muốn giãy dụa.
Nghe nói như thế, tu sĩ cường giả đứng ngoài quan sát hít khí lạnh, đại thế
trước mặt cường đại tới mức bọn họ hít thở không thông, cho dù Tiên Đế
cường công cũng cần trả giá thật nhiều, thử nghĩ đại thế như vậy trấn áp thân thể, đám người Mộng Trấn Thiên làm sao phá vòng vây được cơ chứ.
Nhìn qua đám người Mộng Trấn Thiên và bốn đại quân đoàn bị đại thế trấn áp,
trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người không nói gì, cảm thấy
cảnh tượng trước mặt quá kỳ diệu.
– Lý Thất Dạ thật sự đáng sợ!
Có người nhịn không được thì thào nói:
– Nghịch chuyển cục diện, hắn chỉ làm tiện tay mà thôi, quá khó tin nổi.
– Được làm vua thua làm giặc, không có chuyện gì để nói, Lý Thất Dạ, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, hôm nay thua ở đây, chỉ có thể nói
Mộng Trấn Thiên ta tài nghệ không bằng người!
Cuối cùng nhất,
không cách nào rung chuyển đại thế trấn áp, Mộng Trấn Thiên cũng buông
tha, hắn cũng là hán tử, sắp chết cũng không cần phải cầu xin làm gì.
Nghe nói như vậy, tất cả mọi người nội tâm chấn động mạnh, hiện tại bốn
người Mộng Trấn Thiên và bốn đại quân đoàn sống chết thế nào đều nằm
trong ý niệm Thất Dạ.
– Yên tâm, các ngươi sẽ chết, nhưng mà quá
trình là rất thống khổ, sống không bằng chết, cũng không nên trách ta
tâm ngoan thủ lạt, là chính các ngươi bỏ qua cơ hội.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Vào thời điểm này, Lý Thất Dạ động, hắn thay đổi pháp tắc, hiện tại chuyện khủng bố sinh ra.
Tư, tư, tư...
Từng tiếng quái dị vang lên, đám người Mộng Trấn Thiên và bốn đại quân đoàn
trên người sinh ra rễ cây, rễ cây mọc ra sau đó cắm rễ vào mặt đất.
– Không ——
Trong khoảng thời gian ngắn, cường giả bốn đại quân đoàn sắc mặt tái nhợt,
bọn họ giãy dụa lăn qua lăn lại, nhưng mà giờ này khắc này bọn họ không
làm gì được.
– Lý Thất Dạ, ngươi sử dụng yêu pháp gì?
Lúc này, cho dù la đám người Mộng Trấn Thiên cũng phải biến sắc.
– Không, đây không phải yêu pháp.
Lý Thất Dạ vừa
cười vừa nói:
– Đây là pháp tắc đại đạo đường hoàng, là các ngươi mượn lực lượng đại
thế, trong lòng các ngươi chắc cũng hiểu rõ, nó đã dung làm một với máu
huyết các ngươi…
– Cũng không chỉ cần lực lượng tinh bích, còn
cần dung hợp đại thế, mà đại thế dung hợp vào máu của các ngươi, pháp
tắc ở lại trong người! Lúc này pháp tắc mượn thân thể các ngươi sinh
trưởng mà thôi.
– Ngươi, ngươi muốn làm gì!
Lúc này Hắc Ám cổ vương tử cũng biến sắc, hắn nghĩ tới chuyện đáng sợ.
– Không muốn làm gì.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Các ngươi lúc đó chẳng phải mượn lực lượng đại thế sao? Có mượn thì có
trả, các ngươi nói xem. Các ngươi lúc trước mượn lực lượng đại thế, hiện tại đại thế cũng muốn mượn chút khí huyết của các ngươi tẩm bổ gốc
trường sinh tiên dược này, giúp nó thành thục sớm, thời cơ chín muồi.
Lời này làm tất cả mọi người hoảng sợ, không chỉ đám người Mộng Trấn Thiên, ngay cả tu sĩ đứng xa quan sát cũng khiếp sợ.
Đây cũng không phải là mượn một chút huyết khí đơn giản như vậy, chỉ sợ Lý
Thất Dạ muốn ép khô đám người Mộng Trấn Thiên, dùng huyết khí đám người
Mộng Trấn Thiên tẩm bổ trường sinh tiên dược!
Mộng Trấn Thiên bốn đại chí tôn, ngàn vạn cường giả bốn đại quân đoàn mọc ra một rễ cây nhỏ, rễ cây này cắm vào mặt đất.
Tư, tư, tư…
Những rễ cây này hút huyết khí, thọ huyết, tính mạng, đại đạo…. Của đám người Mộng Trấn Thiên từng phần nhỏ, đám người Mộng Trấn Thiên cảm thấy lực
lượng đang mất đi.
Những rễ cây này như cái ống hút máu Mộng Trấn Thiên, thông qua đại thế hút máu sau đó luyện hóa, lại truyền thẳng vào trong Luân Hồi Cửu Diệp Thảo.
– Trường sinh tiên dược không phải gốc đại thụ kia sao?
Nhìn thấy tất cả máu huyết và lực lượng truyền thẳng vào Luân Hồi Cửu Diệp
Thảo, rất nhiều người ngây ngốc, thừ khi bắt đầu tới giờ, mọi người vẫn
cho rằng trường sinh tiên dược chính là gốc đại thụ kia, nhưng mà không
ngờ trường sinh tiên dược là cọng cỏ non mọc trên cổ thụ, chuyện này
hoàn toàn vượt qua dự kiến của mọi người.
Trên thực tế, từ đầu
đến cuối, cũng không có mấy người biết rõ cái gọi là trường sinh tiên
dược là cái gì, tin tức này chỉ có đám người Mộng Trấn Thiên biết mà
thôi.
– Lý Thất Dạ, ngươi làm chuyện ác tuyệt tình như thế, sẽ không sợ trời phạt sao?
Bị hút máu huyết đi, quản chi đám người Hắc Ám cổ vương tử là đại nhân vật cũng sợ hãi, dù sao thời điểm đối mặt tử vong không có mấy người không
sợ, đặc biệt là bị rút đi từng phần máu huyết, cảm giác này khiến người
ta cảm thấy cực kỳ khủng bố.
Nghe được Hắc Ám cổ vương tử rống to, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Trời phạt, cái gì gọi là trời phạt? Giết một ít người thì có gì mà trời phạt, trước đó ta còn đồ sát hàng tỉ cơ đấy! Sao không thấy trời phạt
xuất hiện! Muốn nói trời phạt, Cổ Linh Uyên các ngươi đừng giả vờ làm
thánh nhân trước mặt ta.