Qua một hồi lâu, trước thiên kính có ít lão tổ cổ xưa cũng nhận ra Khô Mộc thần tổ, rất nhiều người cả kinh hô to.
Song Đế chi tử đúng là khó lường, trong một thời gian ngắn đã kéo ra một nhân vật khó lường khác.
Đúng như hắn nói với Lý Thất Dạ lúc trước, nếu như hắn hộ đạo cho Lý
Thất Dạ, cũng không đơn giản là hộ đạo, hắn có ưu thế người khác không
có, hắn có thể kéo rất nhiều tài nguyên và nhân mạch cho Lý Thất Dạ.
Hôm nay xem ra, Song Đế chi tử không phải ăn nói lung tung, hắn xác thực có thực lực như vậy.
Nhưng mà điểm này cũng không kỳ quái, Song Đế chi tử hắn dù sao cũng là con của Tiên Đế cùng thụ tổ, dựa vào xuất thân này đã thập phần cao
quý, là vô địch một thời đại, cũng có giao tình với rất nhiều cao thủ
khó lường.
- Còn một người!
Cho dù Song Đế chi tử kéo Khô Mộc thần tổ tới, Lý Thất Dạ cũng không
có để ý, vẫn ngồi trên cao, vẫn không có nhìn nhiều Khô Mộc thần tổ.
Lý Thất Dạ từ đầu đến cuối vẫn không có quan tâm Khô Mộc thần tổ, chuyện này làm cho Khô Mộc thần tổ ánh mắt phát lạnh, thời điểm ánh mắt hắn
phát lạnh đã bộc phát như ánh sao, giống như chiếu sáng cả thế giới.
Sau khi hai mắt Khô Mộc thần tổ phát lạnh lại thu hồi hào quang, khôi phục bộ dáng bình thường không có gì lạ.
Oanh —— một tiếng, Lý Thất Dạ vừa nói xong đã có tiếng nổ sinh ra, sóng kích cửu thiên, một chiếc thuyền lớn chui ra từ biển rộng, sóng nước
trùng thiên.
Chiếc thuyền lớn này chính là Hải Loa Hào, lúc Hải Loa Hào chạy trong
biển rộng, nó giống như tòa lục đại đang trôi dạt trong biển.
Lúc này trong Hải Loa Hào có một người đi ra, đây chính là Lăng Phong
Vân, Lăng Phong Vân bước từng bước một, mỗi bước chân như vượt qua cả
đại dương.
Hơn nữa hắn bước đi tùy ý nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là đang nhàn
nhã dạo chơi, dường như hắn thực sự không quan tâm chuyện nơi này.
Lăng Phong Vân cất bước tiến lên, phong vân bắt đầu khởi động, thiên
địa kinh sợ, nhật nguyệt tránh lui, quỷ thần nhường đường.
Thời điểm Lăng Phong Vân đi đến Toái Thần Nhai, tất cả mọi người cảm
giác cả Thiên Linh Giới đang di động theo bước chân của hắn, lúc này
không phải Lăng Phong Vân đang đi, mà là Thiên Linh Giới đang di động,
là Toái Thần Nhai đang kéo tới gần Lăng Phong Vân.
Ảo giác như thế làm rất nhiều tu sĩ chú ý Lăng Phong Vân đều cảm thấy đầu choáng mắt hoa, không dám nhìn Lăng Phong Vân nhiều.
- Lăng Phong Vân quá cường đại.
Có lão tổ hoảng sợ nói ra, Lăng Phong Vân chỉ bước đi mà thôi, còn không có ra tay đã làm vô số cường giả đầu choáng mắt hoa, thậm chí là té
xuống đất, nếu như hắn vừa ra tay, như vậy không phải có thể hủy diệt
thương sinh hay sao?
Lăng Phong Vân cất bước tiến tới Toái Thần Nhai, Hải Loa Hào theo sát
phía sau, Hải Loa Hào không phải đang bơi trong biển, nó đang bay trên
bầu trời.
Hải Loa Hào to lớn như thế bay trên trời với tốc độ nhanh kinh người,
nếu như là bảo vật phi hành, như vậy nó tuyệt đối là bảo vật cực tốc
hiếm thấy trong Thiên Linh Giới.
Thời điểm Lăng Phong Vân bước vào Toái Thần Nhai, Hải Loa Hào dừng lại, nó dừng ở nơi cách Toái Thần Nhai thật xa.
- Hải Loa Hào đã tỏ rõ lập trường với cả thiên hạ, cũng làm người thiên
hạ biết rõ, Hải Loa Hào bọn họ có Lăng Phong Vân làm chỗ dựa, bọn họ
muốn dựng lại thần uy vô địch.
Hải Loa Hào tự mình xuất hiện, cường giả thế hệ trước hiểu ý Hải Loa Hào.
Dù sao Lý Thất Dạ chém giết Hải Loa Đế Vương, Hải Loa Đế Vương mất đi,
Hải Loa Hào tổn thất quá lớn, bọn họ phải trọng trấn thần uy, nếu không, rất nhiều đại giáo truyền thừa trong Thiên Linh Giới sẽ gây bất lợi cho Hải Loa Hào , nói không chừng sẽ chia cắt Hải Loa Hào.
Thời điểm Lăng Phong Vân đến Toái Thần Nhai, trong khoảng thời gian ngắn thiên địa yên tĩnh, sáu tồn tại vô địch vây quanh Lý Thất Dạ, hình
thành xu thế vây công.
Thần Mộng Thiên, Ám Hắc Tổ Vương, Song Đế chi tử, Khô Mộc thần tổ, Khê
Trúc Tiên, Lăng Phong Vân, sáu tồn tại vô địch đang vây quanh Toái Thần
Nhai, bọn họ giống như thần ma đứng ở nơi đó, bọn họ giống
như hóa thành núi cao, trước mặt bọn họ không kẻ nào có thể vượt qua.
Trong khoảng thời gian ngắn, thiên địa yên tĩnh, cả Thiên Linh Giới có
vô số tu sĩ ngừng thở, rất nhiều cường giả lão tổ trước thiên kính ngừng thở, tất cả mọi người hiểu rõ, trận chiến này cho dù ai thắng ai thua,
như vậy sẽ cải biến cách cục của Thiên Linh Giới, thậm chí thay đổi vận
mệnh Thiên Linh Giới.
Lúc này bên ngoài Toái Thần Nhai có một ít nhân ảnh muốn xuất hiện,
những người này đứng cách xa Toái Thần Nhai, bọn họ che dấu toàn bộ khí
huyết và khí tức của mình.
Những cường giả tới quan sát hiện trường là cường giả chính thức, chiến
tranh như vậy chỉ có thể đứng xa quan sát mới có thu hoạch, mới có thể nhận thức uy lực từng chiêu từng thức, mới có thể quan sát tình hình
biến hóa.
Đương nhiên có tư cách tới hiện trường quan sát đều là tồn tại cường đại nhất Thiên Linh Giới, Thần Hoàng chỉ là cấp bậc nhập môn mà thôi, chiến đấu cấp bậc như thế, mỗi chiêu rất huyền diệu, muốn thu hoạch từ trong
chiêu thức như thế ít nhất cũng là Cực Đạo Thần Hoàng mới được.
Không có thực lực Cực Đạo Thần Hoàng thì không cách nào tìm hiểu huyền
cơ trong chiến đấu của hai bên, cũng không thể nào có được thu hoạch
trong đó, dù sao không có tới cảnh giới như vậy, không nói tìm hiểu
huyền diệu trong chiêu thức, thậm chí có khả năng không nhìn thấy tốc độ của hai bên.
Đối với đám lão tổ phủ bụi mà nói, bọn họ sẽ không dễ dàng xuất thế,
nhưng mà chiến tranh cấp bậc này thật hiếm thấy, cho dù một ít lão tổ
phủ bụi không xuất thế cũng sẽ quan sát từ thiên kính.
Lúc này trên Toái Thần Nhai, thiên địa trở nên vô cùng yên tĩnh, Thần
Mộng Thiên, Khê Trúc Tiên, Lăng Phong Vân dùng ánh mắt khóa chặt Lý Thất Dạ, mặc dù nói bọn họ không có động thủ ngay, nhưng mà ánh mắt bọn họ
thập phần đáng sợ, ánh mắt có thần uy vô thượng.
Bị vô số ánh mắt của các cường giả nhìn chằm chằm vào, đổi lại là những
người khác, chỉ sợ đã sớm đái ra quần, Lý Thất Dạ vẫn ngồi trên cao, vẫn phong khinh vân đạm, vẫn bình tĩnh, vẫn xem nhẹ như mây bay.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả Thiên Linh Giới đều yên tĩnh tới cực
điểm, dường như cả Thiên Linh Giới chỉ còn lại tiếng tim đập, cả Thiên
Linh Giới dường như dừng lại, sóng biển yên tĩnh, thời gian đình chỉ.
- Người trẻ tuổi, không thể không bội phục dũng khí của ngươi, ít nhất thời điểm ta còn trẻ, còn không có bá đạo như vậy.
Nhìn qua Lý Thất Dạ ngồi trên chín tầng trời, Lăng Phong Vân chậm rãi nói ra.
- Chuyện này chưa nói tới dũng khí gì.
Lý Thất Dạ trên cao nhìn xuống, tùy ý nói:
- Trong mắt ta các ngươi cũng không lầ cái gì cả, gà đất chó kiểng mà thôi, còn phải nhìn mặt các ngươi sao?
Lý Thất Dạ vừa nói ra, đám người Khê Trúc Tiên lạnh lẽo nhìn qua Lý Thất Dạ, hai mắt mang theo sát ý đáng sợ.
Về phần rất nhiều cường giả trước thiên kính cũng chỉ cười khổ một
tiếng, Lý Thất Dạ bá đạo và hung hăng càn quấy cũng không phải chuyện
ngày một ngày hai, người nào cũng hiểu Lý Thất Dạ, hắn cho tới bây giờ
vẫn hung hăng càn quấy, bất luận là với ai cũng thế.