Lăng Phong Vân cắn răng một cái, cuối cùng trầm giọng nói ra:
- Tốt, ta đáp ứng, ta mặc ngươi xử trí, Hải Loa Hào cũng cho ngươi, nhưng ngươi không thể đồ sát đệ tử Hải Loa Hào.
- Nếu như không phản kháng, ta cũng không làm khó bọn họ, ai phản kháng, giết không tha.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
Lăng Phong Vân bắt đầu trầm mặc, hắn không phải lão tổ Hải Loa Hào, hắn
cũng không cách nào quyết định tất cả người Hải Loa Hào không phản
kháng, hắn có thể làm tất cả cũng đã làm rồi.
Nhìn thấy Lăng Phong Vân đầu hàng, cả Thiên Linh Giới đều trầm mặc, rất
nhiều người đều chấn động, một đời hào hùng, cuối cùng luân lạc tới tình trạng này.
Mặc dù nói Lăng Phong Vân đầu hàng, nhưng mà không có người nào thóa mạ và xem thường hắn.
Lăng Phong Vân lúc này xuất chiến, cũng là bởi vì Hải Loa Hào thỉnh cầu. Đối mặt kết cục như thế, Lăng Phong Vân có thể hào khí ngất trời, hắn
có thể chiến tới lúc chết, hắn hoàn toàn có thể không để ý tới Hải Loa
Hào chết sống, nếu hắn chết trận, tên tuổi anh hùng sẽ vang vọng cả
Thiên Linh Giới.
Nhưng mà hắn lựa chọn đầu hàng, tùy ý Lý Thất Dạ xử trí, tất cả mọi
người hiểu õ hắn có thể đầu hàng, đó là khó thoát khỏi cái chết. Nhưng
mà hắn có thể lựa cjonj sống sót, hắn làm làm như vậy là hy vọng đệ tử
Hải Loa Hào sống sót.
Lăng Phong Vân làm như vậy, hoàn toàn là quyết định cho Hải Loa Hào, hắn không phải lão tổ Hải Loa Hào, nhưng mà xuất chiến thay cho Hải Loa
Hào, cuối cùng còn phải ì Hải Loa Hào mà đầu hàng.
Cho nên trong mắt của nhiều người xem ra, Lăng Phong Vân đầu hàng, cũng
không phải chuyện xấu hổ gì, hắn quyết định, ngược lại làm nhiều người
kính nể.
Lăng Phong Vân không nói thêm gì nữa, hắn yên lặn đứng ở một bên, đang
chờ Lý Thất Dạ xử trí, hôm nay hắn thua, hắn thua rối tinh rối mù.
Vào năm đó, hắn và với Hạo Hải Tiên Đế đánh trận chiến, đây chẳng qua là kháng chiêu mà thôi, nhưng mà hôm nay đánh một trận chiến, đó là bởi vì Hải Loa Hào có thù oán với Lý Thất Dạ , cho tới ngay hôm nay, Lăng
Phong Vân không có lựa chọn nào khác.
Trong lòng Lăng Phong Vân vẫn chỉ thở dài một hơi, khi hắn còn bé, là
Hải Loa Hào cứu hắn một mạng, hôm nay, hắn dùng cái mạng này trả cho Hải Loa Hào!
- Các ngươi không có lựa chọn.
Lúc này, ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn lên người bọn Khê Trúc Tiên, vừa cười vừa hỏi.
- Ta không có gì phải lựa chọn, Lý Thất Dạ, nếu như ngươi muốn giết ta,
ta không cự tuyệt tuyệt, vậy chúng ta đánh một trận mà thôi, một trận
chiến đến chết! Ta cự tuyệt đầu hàng.
Đám người Khê Trúc Tiên chưa mỏ miệng, Song Đế chi tử cười nói.
Lúc này Song Đế chi tử cũng có lựa chọn làm gi, trừ phi thế gian có nơi
giúp hắn tránh thoát Lý Thất Dạ đuổi giết, nếu không, Lý Thất Dạ sẽ
không buông tha cho hắn.
So với Khê Trúc Tiên mà nói, Song Đế chi tử biết nâng lên, càng có thể thả xuống được, bởi vì hắn cũng chỉ có một cái mạng, không chỗ lo lắng, cho dù hắn chết trận cũng sẽ không chết trận vì sinh tử kẻ khác.
- Có dũng khí, ít nhất không có bôi nhọ tên tuổi của phụ thân ngươi.
Nghe Song Đế chi tử nói thế, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Thời gian không đợi người.
Lý Thất Dạ nhìn qua trầm mặc Ám Hắc Tổ Vương, Khê Trúc Tiên, Thần Mộng Thiên ba người bọn họ, vừa cười vừa nói:
- Nên tới phiên các ngươi quyết định.
Trong khoảng thời gian ngắn, Ám Hắc Tổ Vương, Khê Trúc Tiên, Thần Mộng
Thiên ba người bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong khoảng thời
gian ngắn, ba người bọn họ hạ quyết định.
Đối với bọn họ mà nói, chỉ sợ cũng là người sắp chết, bọn họ đều quý
trọng tánh mạng của mình, dù sao chết tử tế không bằng sống quỳ, nhưng
mà vào giờ phút này, bọn họ không thể đưa ra lựa chọn.
Trên thực tế, lúc này mọi người ngừng thở nhìn qua đám người Ám Hắc Tổ Vương ba người, chờ bọn họ quyết định.
- Nếu như các ngươi lựa chọn đánh tời cùng, chúng ta có thể liên thủ.
Thời điểm đám người Hắc Tổ Vương còn không có đưa ra quyết định, Song Đế chi tử cười nói.
Hiện tại trong năm người, Song Đế chi tử lựa chọn chiến tới cùng, mà
Lăng Phong Vân thì lựa chọn đầu hàng, nhưng
đám người Ám Hắc Tổ Vương
không thể so với Song Đế chi tử, Song Đế chi tử là người không có gánh
nặng, hắn muốn đánh tới cuối cùng, cũng không cần phụ trách vì người
nào.
- Tốt, Lý công tử.
Cuối cùng nhất, Ám Hắc Tổ Vương cắn răng một cái, nói ra:
- Được làm vua thua làm giặc, trận chiến tranh này ta thua, ta nguyện ý tự sát, nhưng mà ngươi phải buông tha Cổ Linh Uyên!
Cuối cùng nhất, Ám Hắc Tổ Vương làm ra lựa chọn.
- Không, ngươi lý giải sai ý của ta.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Trước khi khai chiến ta đã cho phép ngươi được tự sát, nhưng mà hiện
tại chiến tranh đã bộc phát, ngươi đã thua, mạng ngươi hông đáng giá như vậy. Nếu như ngươi muốn đưa ra điều kiện, ta có thể cho ngươi, một,
ngươi tự sát; hai, giao bảo vật kia của các ngươi ra đây, ba, gióng như
Hải Loa Hào , giao ra Cổ Linh Uyên, nói như vậy ta có thể buông tha hậu
đại của ngươi, sẽ không đồ sát.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ chỉ vào bảo vật chìm nổi trên không trung Cổ Linh Uyên.
- Đây là chuyện không co khả năng.
Ám Hắc Tổ Vương cự tuyệt nói.
- Nhớ kỹ, đây là ta cho các ngươi lựa chọn, mà không phải các ngươi có
tư cách bàn điều kiện với ta, ta hiện tại cũng có thể giết toàn bộ các
ngươi, đồ diệt tông môn các ngươi. Nhưng mà ta nhân từ, cho các ngươi
một con đừng.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, Ám Hắc Tổ Vương ba người biến sắc.
- Khê Trúc Tiên cũng giống như vậy, nếu như ta buông tha ngươi, ngươi tự sát, giao ra Tổ Lục, ta không đồ sát bọn họ.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua Khê Trúc Tiên cùng Thần Mộng Thiên, nói ra:
- Thần Mộng Thiên cũng như thế, giao khối ngọc trong tổ địa ra đây, ta sẽ không giết hậu đại của ngươi.
- Ngươi không nên khinh người quá đáng!
Thần Mộng Thiên quát to.
Điều kiện như thế với hắn mà nói là không thể nào, khối bảo ngọc kia
chính là vật báu vô giá, Thiên Chiếu của hắn có thể tu luyện đến cực
hạn, nhưng mà khối cổ ngọc kia càng trợ giúp Thiên Chiếu thật lớn, chính vì hắn có được khối bảo ngọc này, Thiên Chiếu của hắn mới có thể suy
tính nhân quả luân hồi, cũng vì nguyên nhân này cho nên Tiên Đế mới có
thể thỉnh giáo hắn một ít chuyện.
Huống chi, nếu như mất đi tổ địa, vậy ý nghĩa các đệ tử Thần Mộng Thiên mất đi gia viên, sẽ không còn Thần Mộng Thiên tồn tại.
- Đó là lựa chọn của các ngươi, đối với ta mà nói, kết quả vẫn như nhau, ta sẽ đồ diệt tông môn, cướp bảo vật của các ngươi, chỉ đơn giản như
vậy.
Lý Thất Dạ tùy ý vừa cười vừa nói:
- Ta cho các ngươi một lựa chọn, đó là vì ta không muốn tạo ra nhiều sát nghiệp mà thôi.
- Đáng tiếc --
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Các ngươi với tư cách tổ tông, hoàn toàn không cân nhắc cho hậu đại
của mình, là các ngươi mang tai họa ngập đầu cho bọn họ, cho nên, thời
điểm diệt tông môn các ngươi, chớ có trách ta tâm ngoan thủ lạt, ta đã
cho các ngươi lựa chọn rồi.