Đế Bá

Ý Định Của Văn Nhân Thế Gia 1


trước sau

Lý Thất Dạ có thái độ như vậy làm cho Văn Nhân Lục Nhị cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, tuy nàng có ý tốt nhưng Lý Thất Dạ căn bản không quan tâm.

- Hòn đảo của các ngươi thuộc về Ngọa Long đại lục a.

Thời điểm Văn Nhân Lục Nhị trầm mặc, Lý Thất Dạ tùy ý nói.

- Vâng, cả chuỗi đảo này là một phần của Ngọa Long đại lục.

Văn Nhân Lục Nhị gật đầu nói:

- Bất luận là Văn Nhân thế gia chúng ta hay là Đông Phương thế gia, hay hoặc giả là Dương Ưng quốc, đều thuộc sự quản hạt của Ngọa Long Nhai.

- Ngọa Long Nhai hiện tại quản hạt bao nhiêu địa phương? Hiện tại ai làm đương gia?

Lý Thất Dạ tùy ý nói.

Lý Thất Dạ đột nhiên hỏi như vậy, làm cho Văn Nhân Lục Nhị cũng giật mình vài lần, chuyện này là thường thức mà mỗi tu sĩ Ngọa Long đại lục đều biết rõ ràng.

Văn Nhân Lục Nhị ngạc nhiên một lúc, nàng phục hồi tinh thần lại, gật đầu nói:

- Ngọa Long đại lục hai mươi tám cương quốc là thuộc quyền quản hạt của Ngọa Long Nhai, kể cả Văn Nhân gia, Đông Phương gia, Dương Ưng quốc các tiểu môn tiểu phái.

- Hai mươi tám cương quốc nha.

Nghe nói như thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói:

- Xem ra thực lực Ngọa Long Nhai đã tăng lên rồi.

Văn Nhân Lục Nhị gật đầu nói:

- Từ khi Trung Thiên Long Hoàng chưởng chấp Ngọa Long Nhai, Ngọa Long Nhai phát triển không ngừng, lực lượng Ngọa Long Nhai thông trị cả Ngọa Long đại lục, đặc biệt là Trung Thiên Long Hoàng những năm gần đây xuất quan, càng danh chấn Chỉnh Nhân Hoàng Giới, đạo hạnh thâm bất khả trắc, Bắc Uông Dương rất nhiều đại giáo truyền thừa đều bội phục, thành lập quan hệ với Ngọa Long Nhai.

- Trung Thiên Long Hoàng?

Lý Thất Dạ nghe nói như thế, có chút ngoài ý muốn, nói ra:

- Trung Thiên Long Hoàng là ai vậy?

Lý Thất Dạ nói như vậy, lời này làm Văn Nhân Lục Nhị cảm thấy kỳ quái nhìn qua Lý Thất Dạ, bởi vì không chỉ Ngọa Long đại lục, cho dù là tu sĩ Bắc Uông Dương ai cũng đều nghe qua uy danh "Trung Thiên Long Hoàng", nếu như ngay cả uy danh của "Trung Thiên Long Hoàng" cũng không biết, đó nhất định là thái điểu chưa thấy các mặt xã hội.

- Trung Thiên Long Hoàng chính là chưởng môn hiện tại của Ngọa Long Nhai.

Phục hồi tinh thần lại, Văn Nhân Lục Nhị nói ra:

- Nghe nói Trung Thiên Long Hoàng tên là Ngọa Long Tuyền.

- Ngọa Long Tuyền ——

Nghe được lời này Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói:

- Trung Thiên Long Hoàng, Long nằm trong trời, thật sự đủ khí phách.

- Uy danh Trung Thiên Long Hoàng cực lớn, có người nói, Trung Thiên Long Hoàng chính là đệ nhất cao thủ Ngọa Long Nhai, đương nhiên là có khí phách.

Văn Nhân Lục Nhị có chút hướng tới nói:

- Trung Thiên Long Hoàng chính là chí tôn đương thời, nàng và Trấn Thiên Hải thành Trấn Thiên thần nữ được xưng là Bắc Uông Dương hai đại tuyệt thế thiên tài. Tại Bắc Uông Dương, mọi người đều nói, Trung Thiên Long Hoàng có tư cách vấn đỉnh thiên mệnh.

Nói tới đây, thần thái Văn Nhân Lục biến thành khác thường, nàng đã từng có khát vọng có một ngày mình sẽ như Trung Thiên Long Hoàng, Trấn Thiên thần nữ phong vân một cõi, tiếu ngạo thiên hạ, nếu như nàng có thực lực như vậy, ai dám bày bố với nàng chứ.

Huống chi thực lực Văn Nhân thế gia có hạn, mà Văn Nhân Lục Nhị tư chất xem như cũng được, so với thiên tài chính thức còn kém quá xa, cho nên Văn Nhân Lục Nhị cũng biết, chính mình cả đời này cũng không có khả năng trở thành tồn tại như Trung Thiên Long Hoàng, nàng cũng chỉ có thể nằm mộng mà thôi.

- Vấn đỉnh thiên mệnh nha.

Lý Thất Dạ chỉ cười cười mà thôi, không nói thêm gì.

Văn Nhân Lục Nhị cũng phục hồi tinh thần lại, cuối cùng, nàng vẫn trịnh trọng nói:

- Lý công tử, hiện tại ngươi muốn chạy trốn còn kịp, nếu không sau này ngươi không thể trốn được đâu.

- Không vội, không vội.

Lý Thất Dạ tùy ý cười cười, lạnh nhạt nói:

- Dù sao ta hiện tại cũng cũng không có chuyện gì làm, tham gia náo nhiệt cũng tốt, ta là người sợ rãnh rỗi lắm.

Lý Thất Dạ nói như vậy Văn Nhân Lục Nhị cũng không có cách nào, cuối cùng nàng không khỏi nhìn nhiều Lý Thất Dạ vài lần, nàng còn không rõ Lý Thất Dạ có mưu đồ gì
lại nhảy vào trong vòng xoáy như vậy.

Cuối cùng, Văn Nhân Lục Nhị nhẹ nhàng thở dài một hơi, mang theo Văn Nhân Hoài Ngọc rời đi.

Văn Nhân Lục Nhị mang theo Văn Nhân Hoài Ngọc rời khỏi nơi này, Lý Thất Dạ chỉ tươi cười nhìn ra cửa sổ, thở dài một hơi.

Trấn Thiên Hải thành, nơi này cách hắn không xa, thời điểm này, hắn cũng muốn hỏi mình, Trấn Thiên Hải thành có chuẩn bị nghênh đón vận mệnh của mình hay chưa?

Nhưng mà vừa nghĩ tới điểm này, Lý Thất Dạ lại tự hỏi, bản thân mình đã chuẩn bị thật tốt đồ sát Trấn Thiên Hải thành hay chưa?

Đương nhiên, nội tâm Lý Thất Dạ rất rõ ràng, Cố Tôn không tới hoàng hà tâm chưa chết, hắn chưa đâm vào tường thì không quay đầu lại, Cố Tôn tuyệt đối sẽ không buông tha Trấn Thiên Hải thành, cũng tuyệt đối sẽ không buông tha bảo tàng mà hắn thèm thuồng.

- Tiểu Hắc tử, tuy ngươi đã từng hứa hẹn với người ta, tuy ngươi cam đoan nhưng ta sẽ không hạ thủ lưu tình, Cố Tôn dám ngăn cản đường của ta, ta sẽ giết không tha, ngươi không thể trách ta không niệm tình ngươi.

Nhìn ngoài cửa sổ, Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:

- Tuy Trấn Thiên Hải thành chính là tâm huyết cả đời của ngươi, cũng có tâm huyết của ta, nhưng mà, nếu như Trấn Thiên Hải thành thật muốn ngăn cản đường ta đi, Trấn Thiên Hải thành nhất định phải hôi phi yên diệt, ta không quan tâm đồ sát cả Trấn Thiên Hải thành!

Nói đến đây, hai mắt Lý Thất Dạ nhìn rất xa, nhìn ra xa làm ánh mắt trở nên thâm thúy, trở nên lạnh như băng, trở nên vô tình, bất kể là ai, nếu như lúc này nhìn hai mắt của Lý Thất Dạ sẽ té đái ngay tại chỗ.

- Cả đời này, ta sẽ không nhường đường cho bất cứ kẻ nào, tuyên cổ đến nay, cũng không cho phép người khác vượt qua chuẩn tắc của ta.

Lý Thất Dạ ánh mắt lạnh như băng, chậm rãi nói ra:

- Tiểu Hắc tử, cả đời này, ngươi chỉ có thể mong ngóng Cố Tôn ngu xuẩn biết tiến thối, ta tha hắn một lần đã là phá lệ rồi, sẽ không có lần thứ hai.

Nếu Lý Thất Dạ tiến vào Trấn Thiên Hải thành, hắn hiện tại có thể đi, nhưng mà hắn cũng không vội tiến vào Trấn Thiên Hải thành, hắn suy nghĩ, Trấn Thiên Hải thành chuẩn bị tốt vận mệnh bị đồ sát chưa? Mà chính hắn cũng chuẩn bị tâm lý đồ sát Trấn Thiên Hải thành.

Trấn Thiên Hải thành chính là tâm huyết cả đời của Hắc Long Vương, cả đời của Hắc Long Vương trung thành và tận tâm với hắn, đối với hắn trả giá rất nhiều, cũng chính bởi vì như thế, Lý Thất Dạ vẫn không động thủ với Trấn Thiên Hải thành mà thôi, nếu không hắn đã sớm chấp chưởng Trấn Thiên Hải thành.

Đúng như Văn Nhân Lục Nhị đã nói, xế chiều hôm đó, Văn Nhân Kiên Thạch lại đến lần nữa, lúc này sau lưng Văn Nhân Kiên Thạch còn có hai cường giả.

- Lý huynh, gia phụ muốn gặp ngươi.

Văn Nhân Kiên Thạch vẫn khách khí với Lý Thất Dạ, chậm rãi nói với Lý Thất Dạ.

- Tốt, nên đến cũng đến rồi.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói, sau đó đứng lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện