Văn Nhân thế gia muốn ít xuất hiện xử lý chuyện này, Đông Phương thế gia cũng không muốn nó quá trương dương, Đông Phương thế gia muốn Văn Nhân thế gia giao người thật nhanh, Văn Nhân thế gia cũng không có lựa chọn, Văn Nhân thế gia cũng không thể không giao Lý Thất Dạ.
Trên thực tế, đám người Văn Nhân gia chủ vẫn không nắm chắc trường phong ba lần này, bọn họ chỉ có thể hy vọng Lý Thất Dạ sẽ thừa nhận tội trạng, ít xuất hiện xử lý sạch sẽ, hóa giải hiểu lầm giữa hai nhà.
Thời điểm đi ra, Lý Thất Dạ đi tới, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ hắn, ở bên ngoài, trừ Văn Nhân Kiên Thạch, Văn Nhân gia chủ phụ tử ra, còn có một đám cường giả Văn Nhân thế gia phụ trách áp giải Lý Thất Dạ.
Trừ đám người này còn có mấy lão giả khác, không hề nghi ngờ, mấy lão giả này tới từ ở Đông Phương thế gia, bọn họ nhìn thấy Lý Thất Dạ thì ánh mắt lạnh như băng, vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, ánh mắt cực kỳ bất thiện.
Thời điểm Lý Thất Dạ đi tới, lập tức có cường giả muốn áp chế hai tay Lý Thất Dạ, muốn áp giải Lý Thất Dạ.
- Ngươi không muốn đôi tay chó của mình nữa sao?
Thấy bọn họ muốn cưỡng ép áp giải, Lý Thất Dạ cũng không có tức giận, chỉ mỉm cười nói.
- Cứ như vậy đi.
Nhìn thấy một màn này, Văn Nhân Kiên Thạch phân phó nói ra, hắn cũng hiểu Lý Thất Dạ sẽ không đào tẩu, nếu như hắn muốn chạy trốn thì không cần nhảy vào vũng nước đục này làm gì.
Lúc này một chiếc xe ngựa chạy tới, trên xe ngựa có Văn Nhân Lục Nhị, lúc này Văn Nhân Lục Nhị trầm mặc không nói, thần thái có chút tiều tụy, nàng cũng không biết lần đi Đông Phương thế gia sẽ có vận mệnh thế nào.
Làm cho Văn Nhân Lục Nhị lo lắng nhất không phải an nguy của mình, mà là con gái nàng Văn Nhân Hoài Ngọc, nhưng mà lúc này nàng bất lực, bằng sức nàng không thể bảo hộ con gái của mình.
Xe ngựa chạy đi chậm rãi, cường giả Văn Nhân thế gia hộ tống, xe ngựa chạy tới phía trước.
- Lý huynh, nên lên đường đi.
Lúc này Văn Nhân Kiên Thạch thập phần khách khí nói với Lý Thất Dạ, hơn nữa hắn cố ý để Lý Thất Dạ bình an vô sự đứng bên cạnh Văn Nhân Hoài Ngọc.
Văn Nhân Kiên Thạch thấy Lý Thất Dạ nhìn Văn Nhân Hoài Ngọc, hắn hiểu ý, đó là Văn Nhân thế gia đáp ứng yêu cầu của Lý Thất Dạ, như vậy Lý Thất Dạ cũng phải gánh oan ức cho Văn Nhân thế gia, không thể lật lọng.
- Cũng tốt, ta cũng muốn hít thở không khí trong lành.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Chúng ta đi nhanh thôi, xử lý xong việc vặt này ta còn phải đi làm việc.
Nói xong, bước nhanh tiến lên phía trước.
Trong chuỗi đảo này có ba thế lực, theo thứ tự là Văn Nhân thế gia, Đông Phương thế gia và Dương Ưng quốc, ba đại thế lực này nắm quyền cả chuỗi đảo.
Nhưng mà so sánh với Dương Ưng quốc, Văn Nhân thế gia, Đông Phương thế gia thực lực không bằng, Văn Nhân thế gia cùng Đông Phương thế gia muốn đối kháng Dương Ưng quốc, vậy phải liên hợp lại.
Cũng chính bởi vì như thế, Đông Phương thế gia cùng Văn Nhân thế gia đời đời kết minh bằng phương thức thông gia, cũng chính bởi vì quan hệ thông gia này cho nên mới làm quan hệ liên minh vững chắc, mới có thể duy trì thật lâu.
Nhưng mà lúc này lại xuất hiện chuyện của Văn Nhân Lục Nhị, bởi vì Văn Nhân Lục Nhị đào hôn, quan hệ thông gia giữa hai nhà xuất hiện khe hở, hai nhà thậm chí có xu thế trở mặt thành thù.
Lúc này Văn Nhân thế gia bắt được Văn Nhân Lục Nhị, Đông Phương thế gia lập tức nhận được tin tức, tới bảo Văn Nhân thế gia giao người.
Đối với Đông Phương thế gia mà nói, Văn Nhân Lục Nhị chính là thiên kim Văn Nhân thế gia , Đông Phương thế gia không có biện pháp làm Văn Nhân Lục Nhị thế nào, nhưng mà với tư cách gian phu, khó tránh một kiếp này. Bất luận là đối với Đông Phương thế gia hay là Văn Nhân thế gia, tất cả đều phải dùng máu gian phu Lý Thất Dạ tiêu trừ oán khí giữa hai nhà.
Lúc này đi tới ngoài cửa Đông
Phương thế gia, có một thanh niên đi ra chào đón, thanh niên này rất suất khí, có khí tức đệ tử thế gia, thần thái tương đồng Văn Nhân Kiên Thạch.
- Kiên Thạch huynh, đi đường mệt mỏi, vất vả.
Nhìn thấy đội ngũ hộ tống, thanh niên tiến lên chào hỏi, đặc biệt là thời điểm chào hỏi Văn Nhân Kiên Thạch lại rất nhiệt tình.
Thanh niên này chính là đại công tử của Đông Phương thế gia Đông Phương Thông, cũng từng là hôn phu của Văn Nhân Lục Nhị.
Trên thực tế, Đông Phương Thông cũng là thế giao với Văn Nhân Kiên Thạch, hai người bọn họ tình nghĩa sâu đậm, thậm chí là có thể nói không phải huynh đệ nhưng hơn hẳn huynh đệ, cũng chính bởi vì như thế, Đông Phương thế gia và Văn Nhân thế gia đã từng ký thác hy vọng vào hai người bọn họ, đặc biệt nếu là Văn Nhân Lục Nhị gả đi thì thân càng thêm thân.
Nhưng mà sau khi xảy ra chuyện Văn Nhân Lục Nhị, quan hệ giữa hai nhà khẩn trương hơn, tuy nhiên Văn Nhân Kiên Thạch cùng Đông Phương Thông vẫn có tình nghĩa rất sâu, nhưng mà bọn họ kẹp giữa hai gia tộc nên rất xấu hổ.
- Làm phiền Đông Phương huynh thân nghênh.
Văn Nhân Kiên Thạch ôm sâu sắc với Đông Phương Thông một cái, với tư cách truyền nhân của hai nhà, hai người bọn họ có thể nói là anh không ra anh, em không ra em.
Lúc này Văn Nhân Lục Nhị nhảy ra khỏi xe ngựa, vị hôn thê của chính mình đào hôn, thậm chí còn kết thành phu thê với nam nhân khác, nhưng mà lúc này Đông Phương Thông cũng không có nổi trận lôi đình, cho dù trong lòng có khúc mắc, hắn cũng bảo trì phong độ đệ tử thế gia.
- Thế muội, đã lâu không gặp!
Nhìn thấy người ấy tiều tụy, Đông Phương Thông chỉ thở dài một hơi, chuyện này hắn cũng bất lực.
Nhìn thấy Đông Phương Thông, thần thái Văn Nhân Lục Nhị tiều tụy cũng bất đắc dĩ địa thở dài một hơi, khom người thật sâu, nói ra:
- Thế huynh, việc này là do ta mà ra, cũng nên do ta chấm dứt.
Đối với Văn Nhân Lục Nhị mà nói, thực sự không phải là Đông Phương Thông không ưu tú, cũng thực sự không phải là hắn làm người không tốt, nhưng mà hôn nhân này do trưởng bối hai nhà định đoạt, đây cũng không phải là nàng muốn, huống chi nàng sớm có người trong lòng, cũng chính bởi vì như thế nàng mới đào hôn.
Đối với Văn Nhân Lục Nhị mà nói, cho dù cho nàng chọn lựa lại một lần nữa, nàng cũng sẽ lựa chọn như vậy, sẽ không hối hận, nàng tiếc nuối chính là quan hệ giữa hai gia tộc sẽ bị rạn nứt.
- Do các lão tổ định đoạt đi.
Đông Phương Thông cũng chỉ nói thế, chuyện này không phải hắn nói tính toán, cuối cùng vẫn do các lão tổ Văn Nhân thế gia cùng Đông Phương thế gia nói mới tính toán.
Thời điểm Lý Thất Dạ đi lên, Đông Phương Thông nhìn qua Lý Thất Dạ, cũng cẩn thận dò xét Lý Thất Dạ một phen, hắn thậm chí suy đoán nam nhân mà Văn Nhân Lục Nhị chọn là thần thánh phương nào.
Nhìn kỹ Lý Thất Dạ một phen, Đông Phương Thông không nhìn ra cái gì đặc biệt, nhưng mà, Lý Thất Dạ nhàn nhã tự tại, nhìn Đông Phương Thông gật gật đầu.
Đông Phương Thông cũng không nói gì, mời tất cả mọi người vào trong:
- Chúng ta vào đi thôi.