- Bệ hạ, tha mạng nha ——
Lúc này Hải Dương Ưng sợ phá lá gan, mộng đẹp vừa rồi tan biến, hắn sợ hãi trước sự thật thực tế..
- Bệ hạ, thỉnh dưới đao lưu người.
Lúc này, Dương Ưng hoàng chủ vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.
- Ta ra tay, chỉ chém đứa con vô tri của ngươi.
Ngọa Long Tuyền lãnh đạm nhìn hắn một cái, chậm rãi nói ra:
- Nếu như Lý công tử tự mình ra tay, như vậy sẽ diệt toàn bộ Dương Ưng quốc, ngươi lựa chọn đi.
Nghe lời này, Dương Ưng hoàng chủ nhũn ra, đặt mông ngồi dưới đất, thất thần thật lâu.
Tiếng răng rắc vang lên, hai vị lão giả không chút do dự chém đầu Hải Dương Ưng, đối với bọn họ mà nói, Hải Dương Ưng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, nếu chọc giận Lý Thất Dạ, Long Nhai của bọn họ cũng bị diệt, nói gì tới tiểu môn phái cương quốc như Dương Ưng quốc.
Hải Dương Ưng bị chém đầu, Lý Thất Dạ cũng không nhìn lần nào, chậm rãi nói ra:
- Văn Nhân thế gia, Đông Phương thế gia, đều tiến lên đi.
Thời điểm Lý Thất Dạ vừa nói ra, những lời này làm đệ tử Văn Nhân thế gia cùng Đông Phương thế gia sợ hãi nhảy dựng lên, trong khoảng thời gian ngắn, bất kể là đệ tử Đông Phương thế gia hay là cường giả Văn Nhân thế gia cũng bị dọa hồn phi phách tán.
Trong khoảng thời gian ngắn, lão tổ Đông Phương thế gia cùng Văn Nhân hế gia run rẩy tiếng lên, về phần đám chưởng môn hoàng chủ đang chờ đợi khác đều im lặng, sợ không cẩn thận sẽ rước lấy tai ương diệt môn.
- Tiểu nha đầu tới đây.
Lý Thất Dạ vẫy tay với Văn Nhân Hoài Ngọc đang quỳ, chậm rãi nói ra.
Văn Nhân Hoài Ngọc nhìn qua mẫu thân của mình, lúc này Văn Nhân thế gia và Đông Phương thế gia cũng nhìn Văn Nhân Hoài Ngọc, trong lòng sinh ra hy vọng, dù sao Lý Thất Dạ cùng Văn Nhân Lục Nhị là phu thê với nhau.
Đương nhiên, đám người Văn Nhân Kiên Thạch biết rõ nội tình thở ra, đương nhiên bọn họ biết rõ đây không phải là sự thật.
Cuối cùng Văn Nhân Lục Nhị gật gật đầu, Văn Nhân Hoài Ngọc lúc này mới tiến lên phía trước.
Lý Thất Dạ vỗ vỗ vai Văn Nhân Hoài Ngọc, hắn lãnh đạm nhìn qua Văn Nhân thế gia gia chủ, lão tổ bọn họ nói ra:
- Về phần cái gọi là quan hệ thông gia, ta không muốn đánh giá nhiều. Nhưng mà đứa nhỏ này có duyên với ta, phụ thân nàng là ai, đứa nhỏ này có quyền lực đi biết rõ.
- Công tử, cái này, cái này, cái này. . .
Lúc này, Văn Nhân gia chủ run rẩy lấy cả buổi, cũng không biết nên nói cái gì.
- Tốt, Văn Nhân gia chủ, ngươi thật hồ đồ cũng tốt, giả bộ hồ đồ cũng được ta không so đo với ngươi.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Ta chỉ là kẻ chết thay mà thôi, không phải con rể các ngươi, càng không phải trượng phu của Lục Nhị.
- Tiểu, tiểu, tiểu nhân chỉ hồ đồ, là hồ đồ a. .
Văn Nhân gia chủ cùng lão tổ đang sợ mát hồn vía, nhanh chóng quy lạy.
- Văn Nhân Kiên Thạch, ngươi cũng đi ra đi.
Lý Thất Dạ chỉ nhìn qua Văn Nhân Kiên Thạch, chậm rãi nói ra.
Văn Nhân Kiên Thạch hiện tại bị dọa sợ không nhek, hắn xem như lão tổ, trong mắt người Đông Phương thế gia, nhìn thấy Đông Phương Thông, hết sức xin lỗi, cuối cùng đành phải hở ra omootj hơi, quỳ ở nơi đó, nói ra:
- Phụ thân Hoài Ngọc là đại sư huynh.
- Cổ Tề Ngọc ——
Lời này vừ ra, không chỉ một ít cường giả Văn Nhân thế gia cũng trợn mắt há hốc mồm.
Trên thực tế, trước đó Đông Phương thế căn bản không rõ thân phận của Lý Thất Dạ, cũng không muốn đi truy cứu Lý Thất Dạ có phải trượng phu Văn Nhân Lục Nhị, bọn họ muốn dẹp trận phong ba này mà thôi, nhưng mà lần hiểu lầm này qua đi nhanh chóng, không xong còn biến thành cái hào rộng trong lòng các đại gia tộc.
- Vâng.
Văn Nhân Lục Nhị cúi đầu xuống, thản nhiên tiến lên.
- Lý công tử, Đông Phương huynh, đều là ta sai rồi.
Văn Nhân Kiên Thạch hết sức xin lỗi nhìn qua Đông Phương Thông, sau đó trịnh trọng nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
- Lý công tử, một người làm việc một người gánh vác, việc này cứ để ta chịu tội thay công tử.
Lúc này Đông Phương Thông cũng chỉ có thể thở dài mà thôi, hắn hiểu được
hành động của Văn Nhân Kiên Thạch chỉ là dụng ý mà thôi, Vân Nhân thế gia chỉ muốn tìm kẻ chết thay mà thôi.
Lý Thất Dạ không để ý đến Văn Nhân Kiên Thạch, hắn tươi cười nhìn Ngọa Long Tuyền nói:
- Ngươi cảm thấy đứa nhỏ này như thế nào?
Ngọa Long Tuyền nhìn qua Văn Nhân Hoài Ngọc, cười cười, nói ra:
- Cũng không tệ lắm.
Trên thực tế, tư chất của Văn Nhân Hoài Ngọc ở trong Ngọa Long Nhai quá nhiều, nàng dùng ba chữ "Cũng không tệ lắm" đã là đánh giá cực cao rồi.
- Đã rất tốt.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Ta sẽ không thu đồ đệ, hiện tại ta muốn nàng bái ngươi làm sư phụ.
Lý Thất Dạ nói ra câu này, Ngọa Long Tuyền cũng không khỏi ngạc thoáng một phát, cho dù nàng thật muốn thu đồ đệ đệ, Văn Nhân Hoài Ngọc như vậy tư chất, cũng không có khả năng trở thành nàng đồ đệ, tối đa cũng chỉ có thể trở thành Ngọa Long Nhai đệ tử mà thôi.
- Tốt, nếu Lý huynh cảm thấy nàng có thể trở thành đệ tử ta, ta sẽ thu nàng làm đồ đệ.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Ngọa Long Tuyền cũng không chút do dự, trịnh trọng gật đầu nói ra.
Không nói trước thân phận và địa vị của Lý Thất Dạ hiện tại, chỉ bằng Lý Thất Dạ cứu nàng một mạng đã đủ khiến nàng thu Văn Nhân Hoài Ngọc làm đồ đệ.
- Tiểu nha đầu, còn không mau đi lên bái kiến sư phụ đi.
Lý Thất Dạ nhìn Văn Nhân Hoài Ngọc nói ra.
Văn Nhân Hoài Ngọc đang ngây ngốc, nhưng mà nàng cũng cơ linh, sau khi phục hồi tinh thần lại đã tiến lên quỳ gối trước mặt Ngọa Long Tuyền, cao hứng nói:
- Sư tôn tại thượng, nhận đồ nhi cúi đầu.
Nhìn bộ dáng cơ linh của Văn Nhân Hoài Ngọc, Ngọa Log Tuyền cũng tươi cười, lấy ra một kiện bảo vật đặt lên cổ của nàng, vừa cười vừa nói:
- Đây là lễ gặp mặt sư phụ tặng ngươi.
Văn Nhân Hoài Ngọc tuổi còn nhỏ, đương nhiên không biết bảo vật quý trọng hay không, nàng hết sức cao hứng, lại dập đầu lần nữa, lúc này nhu thuận đứng bên cạnh.
Nghịch chuyển đột ngột như vậy làm nhiều người trợn mắt há hốc mồm, Văn Nhân gia chủ cùng lão tổ nhóm: đám bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ phát sinh như vậy chuyện, đối với tại bọn họ mà nói, đây là nghĩ cũng không dám nghĩ chuyện.
Đối với Văn Nhân thế gia mà nói, nếu như có thể trở thành đệ tử Ngọa Long Nhai thì cả đời này phát đạt rồi, cũng đã làm rạng rỡ tổ tông, thành tựu như vậy đối với tiểu gia tộc như Văn Nhân thế gia là rất khó lường.
Nhưng mà hiện tại Văn Nhân Hoài Ngọc lại bái Ngọa Long Tuyền làm sư, trở thành đại đệ tử Trung Thiên Long Hoàng, Văn Nhân thế gia nghĩ cũng không dám nghĩ, ngay cả nằm mơ cũng không thể.
Nhưng mà hiện tại nó đã xảy ra thật sự, Văn Nhân Hoài Ngọc thành đệ tử Trung Thiên Long Hoàng, từ đó có thể nói Văn Nhân thế gia rạng rỡ tổ tông, chẳng khác gì cá chép vượt long môn hóa rồng!
Lúc này địa vị Văn Nhân Hoài Ngọc tại Văn Nhân thế gia đã cải biến hoàn toàn, nàng không còn là con hoang của Văn Nhân thế gia, trong Văn Nhân thế gia không còn ai dám chỉ trỏ này nọ, hiện tại nàng đã thành viên minh châu của Văn Nhân thế gia, là kiêu ngạo của Văn Nhân thế gia.