- Lý Thất Dạ ——
Nghe được cái tên Lý Thất Dạ này, nam tử trung niên cảm thấy ngoài ý muốn, hắn giật mình đánh giá Lý Thất Dạ.
- Xem ra, ngươi có nghe qua tên của ta.
Lý Thất Dạ tươi cười nồng đậm, chậm rãi nói ra:
- Ta muốn thấy lão nhân trong thôn các ngươi, lão nhân chính thức.
Lúc này, nam tử trung niên do dự vài lần, há miệng muốn nói, nhưng lại không biết nên nói thế nào cho tốt?
- Như thế nào, có vấn đề sao?
Lý Thất Dạ nhìn thấy nam nhân trung niên do dự, lập tức hỏi.
- Cái này, cái này, chư lão trong thôn không có mặt.
Cuối cùng nhất, nam tử trung niên do dự bất đắc dĩ nói.
Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên, chậm rãi nói ra:
- Tử Thúy Ngưng đâu rồi? Trấn Thiên thần nữ đâu?
- Thần nữ cũng không có mặt!
Nam tử trung niên lắc đầu, nói một câu.
- Cũng sẽ không đi Trấn Thiên Hải thành đấy chứ/
Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, hắn đã ẩn ẩn đoán được phát sinh chuyện gì, chậm rãi nói ra.
- Thật sự bị ngươi nói đúng.
Nam tử trung niên cười khổ một tiếng, đành phải nói ra:
- Thần nữ bọn họ thật là đi hải thành, tạm thời vẫn chưa về.
Nói đến đây, hắn thở dài một hơi.
- Phát sinh chuyện gì?
Lý Thất Dạ chậm rãi hỏi.
Nam tử trung niên cười khổ nói:
- Ta cũng không biết, nghe nói trong tông môn có chuyện, nghe nói là trong tông môn phát sinh đại sự, cụ thể là chuyện gì thì chư lão không nói.
- Không khôn ngoan.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Chỉ bằng một đám lão đầu tử lại muốn đấu với Cố Tôn, Cố Tôn là già thành tinh, hắn đã chuẩn bị bao nhiêu năm tháng, hắn vừa ra tay phải tất thắng. Đám lão đầu tử trong thôn Tiểu Hải này đầu óc không linh hoạt, vậy mà như ong vỡ tổ chạy tới Trấn Thiên Hải thành, chẳng phải là thành toàn Cố Tôn, để hắn một mẻ hốt gọn.
- Nghe lão tổ nói, việc này tất thắng.
Nam tử trung niên nói ra.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Một đám lão đầu tử, thật không biết trưởng bối các ngươi dạy bảo như thế nào, có phải những năm này bị Cố Tôn che mắt, thật cho rằng Cố Tôn dễ khi dễ? So sánh với Cố Tôn, đám lão đầu trong thôn các ngươi còn non lắm, Cố Tôn là lão hồ ly sống ba thế! Đám lão đầu trong thôn các ngươi sao khôn hơn hắn được?
- Ngươi, ngươi, ngươi làm sao biết?
Tên nam tử trung niên chấn động, mở to mắt thật lớn.
- Bấm ngón tay tính toán, có gì mà khó?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
Nam tử trung niên đương nhiên không tin Lý Thất Dạ nói như vậy, nhưng mà trong lòng của hắn đầy lo lắng, bởi vì lão nhân trong thôn đã một đoạn thơi gian không có chút tin tức nào, ngay cả Tử Thúy Ngưng cũng không có tin tức.
- Cũng phải, nếu ngươi biết ta là ai, dẫn ta đi từ đường đi.
Lý Thất Dạ phân phó nam tử trung niên.
Nam tử trung niên do dự vài lần, sau đó hắn xoay người rời đi, sau một lát trong tay hắn cầm chìa khóa, đây chính là chìa khóa mở cửa từ đường.
C-K-Í-T..T...T, C-K-Í-T..T...T, C-K-Í-T..T...T. . .
Sau khi cửa từ đường mở ra, đẩy cánh cửa gỗ, âm thanh não nề vang lên.
Lý Thất Dạ và nam tử trung niên đi vào từ đường, sau khi bọn họ đi vào từ đường, khí tức hương khói ùa vào người, trong từ đường có lư hương thật lớn, hương khói trong từ đường chưa bao giờ đứt đoạn..
Mặc dù nói thôn Tiểu Hải chỉ là làng chài nhỏ, nhưng mà từ đường lại rất lớn, nếu người không biết rõ tình hình sẽ cho rằng từ đường này là của một đại tộc.
Trong từ đường có một dãy linh bài, linh bài nhiều tới mức vô cùng rung động, bởi vì linh bài nơi này có hơn vạn, chuyện này làm người ta không tin nổi.
Quan trọng hơn là, từ linh bài mới và cũ, linh bài xen lẫn với nhau, mới nhất cũng chỉ hai ba năm trước, linh bài thập phần cổ xưa, nhìn không ra tuế nguyệt bao lâu, mà có linh bài không rõ chữ viết, dường như những linh bài này đã qua thời gian vô cùng xa xưa, vô số năm tháng qua đi đã phai màu.
- Ngươi đi qua Trấn Thiên Hải thành chưa?
Lý Thất Dạ nhìn qua linh bài, qua một hồi lâu, hắn nhìn nam tử trung niên nói:
- Hiện tại
Trấn Thiên Hải thành còn có mấy lão đầu cầm quyền/
- Cái này, cái này.
Nam tử trung niên gãi gãi đầu, nói ra:
- Ta, ta nhập môn cũng không lâu, cụ thể ta cũng không rõ ràng, ta, ta chỉ biết là, bây giờ là thần nữ đương gia, Trấn Thiên Hải thành chính là thần nữ nói tính toán.
Nam tử trung niên nói tới thần nữ, đương nhiên là Trấn Thiên thần nữ Tử Thúy Ngưng.
- Đó cũng chỉ là Cố Tôn bố trí mê hồn trận mà thôi, hắn cố ý tê liệt đám lão đầu tử các ngươi mà thôi, thật sự cho rằng mình đang nắm quyền, thật sự cho rằng mình đã nắm giữ thế cục.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Cố Tôn là người nào, lão hồ ly đấy!
Nam tử trung niên nghe Lý Thất Dạ nói thế thì hắn gãi gãi đầu, há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn dừng lại, hắn không biết nên nói thế nào cho phải.
Đối với nam tử trung niên mà nói, tuy hắn thường nghe lão nhân trong thôn nhắc tới Cố Tôn, nghe bọn họ bàn về Cố Tôn, nhưng mà hắn biết về Cố Tôn đã ít càng thêm ít, chỉ biết Cố Tôn là nhân vật khó lường trong Trấn Thiên Hải thành, lão nhân trong thôn phòng bị hắn thật lớn.
- Đi thắp hương đi.
Thời điểm nam tử trung niên không biết nên làm cái gì, Lý Thất Dạ phân phó.
Nam tử trung niên phục hồi tinh thần lại, hắn vội vàng chạy đi thắp hương, sau khi đốt hương lại đưa cho Lý Thất Dạ. Sau khi tiếp nén hương, Lý Thất Dạ hai tay nâng hương, hắn bái trước nhiều linh bài kia, nhìn qua những linh bài đang mờ mất chữ, hắn cảm khái thời gian mài mòn tất cả.
Cuối cùng Lý Thất Dạ cắm hương vào trong lư hương, khói xanh bốc lên cao cao, làn khói giống như bức tranh sơn thủy, thập phần mông lung, thập phần mịt mù, dường như miêu tả rất sinh động.
Nhìn thấy khói xanh biến thành một bức tranh sơn thủy, nam tử trung niên nhìn thấy cũng cảm thấy kỳ quái, ngư dân bọn họ mỗi ngày đều tới từ đường lễ bái, hơn nữa bọn họ vẫn lấy hương và cắm hương như Lý Thất Dạ, nhưng mà chưa có người nào thắp hương lại xuất hiện bức tranh sơn thủy.
Nhìn trước bức tranh sơn thủy trước mặt, nam tử trung niên có phần ngẩn người, hắn cảm thấy bức tranh sơn thủy này giống như sống lại, trong tranh dòng suối nước chảy róc rách, nhánh cây chập chờn trong gió, dê bò đang di động chậm rãi. . . Chỉ trong nháy mắt cảnh sắc trong tranh đã sống lại.
Hô -- một tiếng, lúc này Lý Thất Dạ há miệng, hắn thổi sương khói bay đi, lúc này những làn khói xanh bao phủ các linh bài trên cao.
"Ông" một tiếng thật lớn, thời điểm khói xanh bao phủ các linh bài, linh bài đã sáng lên, phù văn xuất hiện, những phù văn này giống như có sinh mệnh, bay ra khỏi linh bài.
Chỉ trong nháy mắt tất cả phù văn trên linh bài tụ tập ở đây, lơ lửng trên không trung. Nhìn những phù văn giống như có sinh mệnh tạo thành một viên cầu lơ lửng trên không trung, nam tử trung niên cảm thấy hết sức kỳ quái.
Hắn từ nhỏ lớn lên tại thôn Tiểu Hải, nhưng mà chưa bao giờ biết rõ trong từ đường lại chứa huyền cơ thế này, cảnh này hắn không thể tưởng tượng nổi.