"Phanh" một tiếng, tứ thúc lại vỗ bàn, chén rượu bay lên, lớn tiếng quát:
- Đó là ngươi tự tìm đường chết.
- Khách quan. Muốn ăn muốn uống, ta hoan nghênh, muốn đánh đi ra ngoài đánh.
Nhìn thấy chén rượu rơi vỡ trên mặt đất, lão nhân vội vàng ôm, hắn vội vàng nói với tứ thúc.
Tứ thúc nhìn qua lão nhân, tiện tay ném ra một thỏi hoàng kim, nói ra:
- Lão đầu, cầm đi đi, những thứ vỡ nát cứ tính cho Dư gia chúng ta.
Lão nhân nhìn tứ thúc, ôm bát đũa không nói, mà tứ thúc cho rằng hắn ngại ít, lại ném ra hai đĩnh hoàng kim, phân phó một câu:
- Tiền này cầm đi dưỡng lão, đầy đủ ngươi sống qua nửa đời, không cần phải mở quán rượu đâu.
Lão nhân thu hồi hoàng kim, không có lên tiếng nữa, sau khi tới quầy chưởng quầy, ngồi ở chỗ kia, giống như tránh họa.
- Tiểu bối, hiện tại nên tính toán nợ nần.
Thấy lão nhân trốn đi, tứ thúc nhìn Lý Thất Dạ kêu to.
- Nên tính toán rồi.
Lý Thất Dạ tươi cười, hắn uống một chén rượu sau đó cười nói.
Tứ thúc lạnh lùng nói:
- Ngươi bây giờ nhận sai còn kịp, nếu bổn tọa ra tay, tự tay tháo tay chân ngươi ra.
- Có ý tứ, được rồi. Ngươi ra tay đi, ta muốn xem ngươi học được bao nhiêu bổn sự của Dư gia.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Lý Thất Dạ ngồi tại chỗ, cũng không thèm động đậy một chút, bộ dáng này làm tứ thúc tức giận đỏ mặt.
Tại Bắc Uông Dương, không ai không kiêng kỵ Dư gia ba phần, chớ nói chi là tại thành Phong Văn, hiện tại vãn bố trước mặt xem thường hắn, chuyện này hắn sao có thể nuốt trôi cục tức đi được.
- Tiểu bối, ta thay trưởng bối của ngươi giáo huấn ngươi một lần!
Tứ thúc giận dữ, quát một tiếng, chụp thẳng vào Lý Thất Dạ.
"Răng rắc" một tiếng, tứ thúc chưa nói xong đã nghe có tiếng xương cốt đứt lìa vang lên.
- Ah!
Tứ thúc kêu thảm thiết, máu tươi văng tung tóe, một cánh tay của tứ thúc bị Lý Thất Dạ kéo đứt.
- Ngươi...
Tứ thúc hoảng sợ, hắn lui ra phía sau nhưng đã trễ, Lý Thất Dạ đá ra một cước, "Phanh" một tiếng thật lớn, đá thẳng vào ngực tứ thúc, chỉ nghe tiếng xương cốt đứt gãy sinh ra, tứ thúc bay ra ngoài.
Với tư cách Đại Hiền, tứ thúc bị Lý Thất Dạ kéo đứt một cánh tay, bị một cước đá bay ra ngoài, cảnh tượng này dọa Dư Triển biến sắc.
- Hôm nay, xem mặt mũi Dư thái quân nên tha mạng chó của các ngươi, cút!
Lý Thất Dạ ném cánh tay máu tươi đầm đìa cho Dư Triển, quát một tiếng.
Dư Triển bị dọa hồn bay lên, hắn không ngờ tứ thúc ra tay cũng không chịu nổi một kích, hắn lúc này vội vàng chạy ra khỏi quán rượu.
Trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử Dư gia gà bay chó chạy, sau khi trốn ra khỏi quán rượu, nâng tứ thúc đang hôn mê dậy, nhanh chóng rời đi như gió.
Quan sát mọi việc, Khổng Tước Minh Vương cũng lắc đầu, đám người Dư Triển đang tự tìm đường trước, bởi vì người trước mặt bọn họ là đệ nhất hung nhân.
- Tốt, cũng nên lộ chân thân.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, hắn thổi đậu trên bàn, tất cả vỏ đậu bay xuống đất.
Sau khi tất cả vỏ đậu rơi xuống lại hóa thành đồ án, đồ án này sống lại, lúc này nghe tiếng quạ kêu vang lên, đồ án hóa thành một con quạ, nó bay ra khỏi mặt đất, bay tới quầy trưởng quầy.
Nhìn thấy con quạ đen này, sắc mặt lão nhân biến hóa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Khổng Tước Minh Vương khẽ giật mình, đây chỉ là con quạ đen mà thôi, có gì đâu chứ, nhưng mà sau một khắc, càng làm cho Khổng Tước Minh Vương rung động chính là hai mắt lão nhân, hai mắt của hắn bắn ra thần quang đáng sợ, thần quang này có thể vượt qua cổ kim.
Thời điểm đôi mắt sinh ra thần quang khiếp người, Khổng Tước Minh Vương cảm thụ tay chân của mình đang bị trấn áp, nàng thở không ra hơi, nàng ngồi trên ghế, hoàn toàn khiếp sợ, chỉ dựa vào ánh mắt của lão nhân đã có thể chấn nhiếp nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, nội tâm Khổng Tước Minh Vương nhấc lên sóng to gió lớn, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới lão nhân kia chính là tồn tại cực kỳ đáng sợ.
- ĐƯợc rồi, Chính Phong, ngươi mang rượu kém ra ta cũng uống rồi, nên lấy rượu ngon ra đi.
Lý Thất Dạ duỗi duỗi người, nhàn nhạt nói.
Vào thời điểm này, lão nhân thu ánh mắt đáng sợ trở về, hai
mắt của hắn ảm đạm vô quang, trở lại lão nhân bình thường.
Lão nhân hít sâu một hơi, vội vàng tiến lên quỳ bái, nói:
- Thật không ngờ chân thân của đại nhân dích thân tới đây, Chính Phong thất nghênh.
- Không trách, ngươi đã ở cái ổ này cả đời rồi.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Thế gian còn có chuyện gì có thể làm ngươi hứng thú chứ, đứng lên đi.
Lão nhân vẫn quỳ không đứng lên.
- Tuế nguyệt dài đằng đẵng, ngươi vẫn không có bao nhiêu biến hóa.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nhưng mà, làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn là, ngươi lại không quan tâm tới con cháu của mình, chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ ta diệt bọn chúng.
- Đại nhân muốn giết, liền giết đi, một đám ngu xuẩn mà thôi, không biết trời cao đất rộng.
Lão nhân rất bình thản nói một câu, hoàn toàn không quan tâm tới.
Nghe lời này, Khổng Tước Minh Vương chấn động, lão nhân trước mặt là người Dư gia.
- Xem ra, ngươi thật sự đã đi rất xa trên đại đạo này rồi, đó là đột phá cực hạn, chỉ sợ Mộc Trác Tiên Đế năm đó khai sáng thuật này cũng không luyện tới cảnh giới như ngươi.
Lý Thất Dạ cảm khái lắc đầu.
- Đại nhân quá khen, ta chỉ là lão già sắp chết mà thôi, chán đến chết, thời gian còn lại chỉ có thể ngồi chờ chết mà thôi.
Lão nhân cười mà không nói, thần thái vẫn bình thản.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Một người có thể đợi chết, đó là chuyện hạnh phúc, ít nhất còn có thời gian từ từ qua đi, đây là chuyện hạnh phúc hơn bất cứ chuyện gì khác.
Lão nhân cười khổ một tiếng, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Tốt, vừa rồi uống rượu nát của ngươi, mang rượu ngon ra đi.
Lý Thất Dạ cười phân phó.
Lão nhân không nói hai lời, hắn tiến vào nội đường, sau một lát, hắn mang sang một bình rượu ngon, mang theo một đĩa đậu hồi hương, hơn nữa tự tay rót đầy cho Lý Thất Dạ.
Thời điểm rót rượu ngon, lập tức mùi rượu tràn ngập cả quán nhỏ, vừa nghe hương vị rượu này, đã biết đây là cực phẩm nhân gian.
Đương nhiên, lúc này Khổng Tước Minh Vương cũng chỉ có thể đứng một bên, dùng địa vị của lão nhân này, Khổng Tước Minh Vương vô phúc tiêu thụ chén rượu của hắn.
Lý Thất Dạ uống cạn, lại ăn đậu hồi hương, qua một lúc mới nói:
- Đã nhiều năm như vậy, tay nghề của ngươi rất tốt.
Lão nhân không nói gì, chỉ rót rượu cho Lý Thất Dạ.
- Minh Vương, bái kiến nhân vật thiên tài nhất thời đại Thiên Lý Tiên Đế đi, hắn cũng là huynh trưởng Dư thái quân.
Lý Thất Dạ lại uống một chén, sau đó nhìn Khổng Tước Minh Vương phân phó một câu.
Khổng Tước Minh Vương vừa nghe lời này, không dám lãnh đạm, cúi đầu, nói:
- Vãn bối chính là đệ tử Trấn Thiên Hải thành, đảm nhiệm chức thành chủ thành Minh Châu, bái kiến tiền bối.
Lão nhân lúc này không có nhìn Khổng Tước Minh Vương, lại nhìn Lý Thất Dạ, cười khổ một tiếng, nói ra:
- Đại nhân, ta đã là cô hồn dã quỷ trên thế gian mà thôi.
- Ta biết rõ.