Mộc Trác Tiên Đế, hắn thuở nhỏ xuất thân từ gia tộc suy tàn, bởi vì gia tộc của hắn xuống dốc, cho nên thuở nhỏ hôn thê thanh mai trúc mã của hắn tái giá vào nhà giàu có.
Càng về sau Mộc Trác Tiên Đế phấn đấu rất nhiều, trong các năm tháng tiếp theo trở thành hào kiệt một phương, danh chấn nhất thời, có được đầy đủ thực lực, càng cưới được đệ nhất mỹ nữ làm thê tử.
Nhưng mà về sau sinh ra bất hạnh, thê tử của hắn vụng trộm yêu đương với một tuyệt thế thiên tài trẻ tuổi khi đó, chuyện này tạo thành đả kích lớn với Mộc Trác Tiên Đế.
Lúc này Mộc Trác Tiên Đế tan hết gia tài, giải tán tông môn, ẩn độn núi rừng, lâm vào ngủ say, từ nay về sau lánh đời không xuất thế.
Mộc Trác Tiên Đế thác đại một thời đại, cuối cùng hắn lại xuất thế, một lần hành động kinh thiên, chinh chiến vô địch, cuối cùng là chịu tải thiên mệnh, trở thành Tiên Đế vô địch.
Sau khi trở thành Tiên Đế, Mộc Trác Tiên Đế từng có qua không ít hồng nhan tri kỷ, từng có không ít thiên yêu, thần nữ làm nữ nhân sớm chiều, về sau hắn lấy được đệ nhất mỹ nữ của thế gian làm thê tử.
Với tư cách một tu sĩ mà nói, có thành tựu như thế đã làm vô số người hâm mộ muốn chết.
Nhưng mà về sau Mộc Trác Tiên Đế cảm thấy vô vị, phiêu nhiên rời đi, từ đó về sau, Mộc Trác Tiên Đế không còn tin tức.
Mà Mộc Trác Tiên Đế từ đầu đến cuối, hắn không có lập nhiều truyền thừa, không có truyền thừa đại đạo, tuy hậu nhân từng có người tu luyện công pháp của Mộc Trác Tiên Đế, nhưng cũng không phải Mộc Trác Tiên Đế truyền thụ lại.
Dư Chính Phong uống rượu, qua một hồi lâu, cuối cùng hắn mới lên tiếng:
- Ta rất muốn biết, Mộc Trác Tiên Đế vì cái gì quay trở lại con đường đại đạo này?
Dư Chính Phong tu luyện đại đạo chính là đại đạo Mộc Trác Tiên Đế lưu lại, nhưng mà đại đạo này không phải là đạo giúp Mộc Trác Tiên Đế trở thành Tiên Đế.
Dư Chính Phong có đại đạo này, được gọi là bi quan chán đời, sau khi Mộc Trác Tiên Đế trở thành Tiên Đế mới khai sáng ra đại đạo như vậy, Mộc Trác Tiên Đế khai sáng đại đạo này nhưng không có tu luyện, hắn chỉ lưu lại đại đạo này mà thôi.
Về sau Dư Chính Phong gặp được kỳ ngộ mới đạt được đại đạo Mộc Trác Tiên Đế bí mật lưu lại.
- Ngươi có thể đi hỏi hắn.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Cửu giới, hoặc là với ngươi không có chút hấp dẫn nào, ngươi có thể đi ra khỏi quán rượu nhỏ này, nhìn thiên địa to lớn hơn, hoặc là, ngươi cũng có thể đi tìm hỏi Mộc Trác Tiên Đế, hắn đã vô địch, vì cái gì lưu lại đại đạo này!
Theo đạo lý mà nói, Mộc Trác Tiên Đế đã là vô địch, vào lúc nhân sinh viên mãn, hắn hoàn toàn không có đạo lý bi quan chán đời, chuyện như thế, bất cứ kẻ nào cũng không rõ ràng.
Dư Chính Phong trầm mặc một lúc, cuối cùng, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Ta đã không muốn biết, Mộc Trác Tiên Đế là Mộc Trác Tiên Đế, ta là ta.
Lý Thất Dạ chỉ trầm mặc, hắn yên lặng uống rượu ngon, cũng không cách nào nói thêm cái gì. Qua thật lâu sau, Lý Thất Dạ nói ra:
- Trừ chờ chết, ngươi có mong muốn gì nữa không?
- Có.
Dư Chính Phong vừa cười vừa nói:
- Chính là ta muốn chết ở chỗ này, có thể chết tại nơi sinh ra ta, ta đã thỏa mãn, ta cũng không có sở cầu nào khác, cho nên chỉ chờ chết tại đây mà thôi.
- Được rồi.
Lý Thất Dạ cười khổ, lắc đầu, nói ra:
- Ngươi thắng, ta cũng không có biện pháp, đây là lựa chọn của ngươi.
- Bất kể nói như thế nào, ta vẫn cảm kích đại nhân, ta cũng biết đại nhân quan tâm, ta cũng biết đại nhân đã từng nhiều lần muốn cứu vãn ta, muốn ta ra khỏi quán rượu nhỏ này, nhưng chỉ có thể nói là ta cô phụ kỳ vọng của đại nhân, ta chỉ muốn ở trong cái quán này mà thôi.
Dư Chính Phong nói ra.
Lý Thất Dạ uống một ngụm rượu ngon, lắc đầu, nói ra:
- Không, hoặc là suy nghĩ của ngươi đúng, dù sao, mỗi người đều
có lựa chọn khác nhau. Chết tại tại nơi bản thân mình sinh ra, có gì không tốt, lá rụng về cội.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ bắt đầu trầm mặc, qua một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng nói ra:
- Lá rụng về cội, đây là chuyện tốt, chết tại nơi sinh ra mình đúng là chuyện tốt. Nhưng mà, đối với ta mà nói, đối với rất nhiều Tiên Đế mà nói, đây là chuyện xa xỉ, lại có bao nhiêu Tiên Đế đã từng nghĩ tới có ngày trở về, chết tại nơi sinh ra mình, nhưng mà, bọn họ không thể, ta cũng không thể.
- Cho nên đây là chuyện tốt, có thể chết tại nơi sinh ra mình, đối với chúng ta mà nói đây là chuyện xa xỉ, mà ngươi lại có thể thực hiện, rất tốt.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ uống cạn một chén rượu ngon.
- Đây là điểm vĩ đại của đại nhân, cũng là điểm khó lường của Tiên Đế, đại nhân muốn chết tại kỳ địa, Tiên Đế cũng muốn chết đáng giá, Tiên Đế chết ở nơi bọn họ cảm thấy đáng kỳ vọng, cho nên bọn họ phấn đấu kiên cường, đại nhân vĩnh viễn không buông bỏ.
Nói đến đây, Dư Chính Phong thập phần tiêu sái, thản nhiên vừa cười vừa nói:
- ... Tiên Đế có thể trở thành Tiên Đế, đại nhân sở dĩ có thể trở thành độc thủ muôn đời, đây chính là do tâm tính mà thành, chính là vì mị lực nhân cách không ngừng bộc phát, mà ta làm không được, cho nên ta chỉ có thể làm chính là chết ở cố hương.
- Đúng thế, ta kỳ vọng chết có ý nghĩa.
Lý Thất Dạ cười rộ lên.
Dư Chính Phong rót rượu cho Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ uống cạn, cuối cùng vừa cười vừa nói:
- Cũng phải, những chuyện như thế này không nói cũng được, hôm nay ta đến vì chuyện thứ hai, cần ngươi châm lửa, ta có một cái lò, ta muốn dùng nó đến tế luyện binh khí, chỉ thiếu hỏa chủng, cho nên mượn của ngươi.
- Đại nhân cần bi quan chán đời chi hỏa đúng không.
Dư Chính Phong nói ra.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:
- Thế gian có thể tìm được bi quan chán đời chi hỏa thuần túy nhất, không phải ngươi không còn ai khác.
Dư Chính Phong không nói hai lời, lập tức lấy hỏa diễm đưa cho Lý Thất Dạ.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ đã đạt thành mục đích, đây là thời điểm hắn nên rời đi.
Vào lúc rời đi, Lý Thất Dạ nhìn Dư Chính Phong, cuối cùng đành phải vừa cười vừa nói:
- Tiểu tử, thời gian dài dằng dặc, có thể chờ chết thật lâu, nói không chừng tương lai ta chết sớm hơn ngươi đấy.
- Đại nhân vạn thọ nguyên cương.
Dư Chính Phong cũng vừa cười vừa nói:
- Ta nhất định sẽ chết trước đại nhân.
Thời điểm sắp chia tay, bọn họ có thiên ngôn vạn ngữ, đối với tồn tại như bọn họ mà nói, có thể sống tới ngày nay, có thể nói người vượt qua rải rác không bao nhiêu, thời điểm sắp chia tay, bọn họ cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể nói ra lời này..
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi, Dư Chính Phong quay trở lại quầy chưởng quầy, hắn mệt mỏi rụt người lại, chậm rãi nhắm mắt, hình như hắn đang ngủ, lúc này, ngọn đèn lờ mờ vẫn chập chờn, ngọn đèn chập chờn chiếu sáng gương mặt của hắn..
Một lão nhân, một quán rượu nhỏ yên tĩnh như vậy, nó nằm trong hẻm nhỏ, dường như vĩnh viễn không có ai lưu ý nó, vĩnh viễn không có ai đi lưu ý, nó vẫn tồn tại mãi cho tới ngày tử vong.