- Đại đạo vốn cô độc, làm sao có thể dừng lại vì một người chứ!
Lúc này một thanh niên đi tới, hắn chậm rãi nói ra:
- Thanh Phong, đã lâu không gặp!
Bà lão nghe xưng hô như thế, tâm thần lập tức chấn động, hai mắt của
nàng mang theo thần quang sáng lạn không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt
nhìn chằm chằm vào thanh niên này.
- Đây là, đây là ngươi sao?
Bà lão thập phần rung động, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua thanh niên trước mặt, giọng nói vô cùng rung động.
- Trừ ta, còn có ai có thể chấp chưởng thập nhị âm giai chứ?
Thanh niên chính là Lý Thất Dạ, hắn vừa cười vừa nói:
- Năm đó lúc ta phạt thể cho ngươi, ngươi cũng có thần thái như vậy! Cũng không tin kỳ tích.
- Đại nhân, thật là ngươi ——
Sau khi bà lão khôi phục tinh thần, bộ dáng hết sức kích động, lập tức quát to một tiếng.
- Đúng thế, là ta.
Nhìn bà lão trước mắt, Lý Thất Dạ cũng thập phần cảm khái, nói ra:
- Từ biệt vạn năm, tuế nguyệt vô tình.
Bà lão, Dư Thanh Phong, đây là lão tổ tông Dư gia, cũng là đệ nhất chiến tướng Hắc Long quân đoàn thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế, uy danh cực kỳ
hiển hách, với tư cách một vị hoành kích Tiên Đế, thật sự làm người ta
kiêng kị.
- Thanh Phong bái kiến đại nhân!
Sau khi khôi phục tinh thần, bà lão kích động không khó nói thành lời, vội vàng quỳ xuống đất.
Lý Thất Dạ đở lấy nàng, nói ra:
- Ngươi đã không còn trong quân đoàn, không cần hành đại lễ.
.
- Đại nhân thật sự đã đoạt lại chân thân.
Dư thái quân kích động nói.
- Đây đều là công lao của Hắc Long Vương.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, nói ra:
- Hắn buông tay đánh cược, cuối cùng dùng thiên mệnh Tiên Đế hiến tế, lúc này chân thân của ta thoát ly, linh hồn quy khiếu.
- Thuộc hạ hổ thẹn, không thể trợ trận cho Hắc Long Vương, không thể góp chút sức lực cho đại nhân.
Dư thái quân cảm khái thở dài.
Thời điểm Hắc Long Vương đánh vào Tiên Ma động, Dư thái quân vẫn còn bế
tử quan, không thể trợ giúp Hắc Long Vương một tay, nếu không nàng sẽ
xuất chiến, trợ trận cho Hắc Long Vương.
- Chuyện này cũng không thể trách ngươi.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Năm đó ngươi thọ nguyên đã hết, ngươi có thể kéo dài tới bây giờ đã
rất không tầm thường, tuy ngươi không thể sống thêm cả đời, lần này bế
tử quan cũng đền bù tổn thất thọ nguyên của ngươi.
Dư thái quân ảm đạm, thương cảm nói ra:
- Thuộc hạ có thể tục thọ, tất cả là do lão đầu tử thành toàn, hắn
mang thọ nguyên của mình tục thọ cho ta, nhưng mà lão đầu tử lại...
Nói đến đây, nàng thương cảm thở dài một hơi.
- Hắn vẫn yêu ngươi, hơn nữa hắn cũng đã lựa chọn, hắn lựa chọn cũng không phải là không có đạo lý.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
- Năm đó chúng ta hẹn nhau hai người sống đến thọ tận, mặc kệ chuyện
trần thế, nhưng sống đến cuối cùng, hậu bối vô năng, lão đầu tử lại cải
biến chủ ý, hy vọng ta có thể tục thọ, che chở cho hậu bối. Nhưng mà
bọn chúng là đồ ngu xuẩn, cũng không biết nổi khổ tâm và hi sinh của tổ
tông!
Nói đến đây, Dư thái quân ảm đạm buồn vô cớ.
Dư thái quân và phu quân đều là chiến tướng Hắc Long quân đoàn, phu quân Dư thái quân cũng là một Thần Hoàng khó lường, nhưng mà không cường đại bằng Dư thái quân.
Phu thê Dư thái quân yêu nhau cả đời, năm đó bọn họ rời khỏi Hắc Long
quân đoàn đã có ước định không lánh đời phủ bụi, sống đến thọ tận mới
thôi, cộng đồng buông tay rời khỏi nhân gian.
Nhưng mà con cháu Dư gia một đời không bằng một đời, đến thế hệ Dư tổ
hiện tại cũng chỉ có một mình Dư tổ đảm đương, sau Dư tổ, Dư gia không
có gì đáng lưu ý, không có xuất hiện thế hệ kiệt xuất.
Chuyện này đã làm nội tâm Dư gia lão tổ tông sinh ra dao động, trượng
phu Dư thái quân quyết định lưu hậu thủ cho Dư thái quân, hy vọng có thể tiếp tục che chở con cháu thêm một hai thế hệ, cũng chính bởi vì như
thế, thời điểm Dư thái quân thọ tận, không thể không bế tử quan, mượn
tục thọ vượt qua cửa ải khó.
Tuy Dư thái quân tục thọ thành công, nhưng mà phu quân Dư thái quân
không thể sống qua bước này, cuối cùng hắn hi sinh chính mình thành toàn
Dư thái quân.
- Trên thế gian có bao nhiêu người nhìn rõ ràng chứ, lại có bao nhiêu người hoàn toàn buông tay mặc kệ?
Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu nói ra.
Dư thái quân thở dài, cuối cùng mời Lý Thất Dạ vào trong cổ điện, cổ
điện này thập phần đơn giản, hai bên đại điện là đồ án, trên đó ghi lại
hưng vong vinh nhục của tổ tiên Dư gia.
Ngồi trong cổ điện, Dư thái quân nói ra:
- Đại nhân đoạt lại chân thân ở kiếp này, hẳn có nhiều đất dụng võ, nếu
đại nhân có cần thuộc hạ, thuộc hạ nghĩa bất dung từ, nguyện ra sức
khuyển mã cho đại nhân.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Không, phu thê các ngươi năm đó được ta trả tự do, các ngươi cũng đã
thoát ly Hắc Long quân đoàn, ta sẽ không phá hủy an bình của các ngươi,
bây giờ là thời điểm ngươi an hưởng tuổi già, ta không cột ngươi lên
chiến xa của ta.
- Đây là ta thiếu nợ đại nhân, không có đại nhân, sẽ không có thành tựu
của ta hôm nay, càng không có mạng già này, càng không có Dư gia phồn
vinh ngày nay!
Dư thái quân trịnh trọng nói.
- Không, ngươi cũng không nợ ta.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Ta chỉ điểm ngươi, cũng cho ngươi tạo hóa, ngươi có thể có thành tựu
như vậy, đó là ngươi cố gắng. Năm đó ngươi thật sự thiếu nợ ta, nhưng mà ngươi cống hiến cho Hắc Long quân đoàn lâu như vậy, ngươi đã trả hết nợ rồi. Về phần cái mạng của ngươi, ta chỉ góp chút sức, nói chính xác là
huynh trưởng Chính Phong cứu ngươi.
Năm đó Dư Chính Phong phong ấn muội muội Dư Thanh Phong, hắn tích lũy
một thời đại mới tìm được linh dược tiên thảo trị liệu Dư Thanh Phong,
cuối cùng mới nhờ Lý Thất Dạ ra tay cứu sống nàng.
Cũng chính bởi vì cơ duyên như thế, lúc này Dư thái quân thuần phục Hắc
Long quân đoàn, Dư thái quân từng bước phát triển mạnh hơn, lũ chiến lũ
thắng (đánh nhiều thắng nhiều), lập nhiều chiến công hiển hách, cuối
cùng trở thành đệ nhất chiến tướng Hắc Long quân đoàn thời đại Ngâm
Thiên Tiên Đế.
- Là đại nhân thương xót thuộc hạ, thương cảm Dư gia.
Thấy Lý Thất Dạ nói như thế, Dư thái quân cũng thở dài một hơi.
Nghe nàng nói như vậy chỉ cần hắn ra lệnh thì nàng sẽ rời núi, sẽ thuần
phục Lý Thất Dạ, Dư gia cũng nguyện ý ra sức cho hắn, nhưng mà hắn sẽ
không làm như vậy, bơi vì hắn là người nói là làm..
- Tất cả là do ngươi đạt được, cũng là Dư gia nên đạt được.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Chỉ tiếc, hậu bối vô năng.
Dư thái quân bất đắc dĩ nói:
- Bằng không sau khi cứu ta. Đại ca lão nhân gia cũng không liếc mắt
nhìn con cháu bất tài, mà thân già khọm của ta sống ba thế chiếu cố con
cháu.
- Đúng là Chính Phong còn có thể sống thật lâu.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu nói nói:
- Nhưng mà hắn đạo bi quan chán đời của hắn, hắn không chú ý tới con
cháu cũng là chuyện bình thường. Đối với hắn mà nói, Dư gia đã không cần hắn lo lắng.
- Đại ca hắn ——
Nói đến Dư Chính Phong, Dư thái quân thở dài một hơi, nói ra.