Nói về thời đại đó, Nhân
Hiền Tiên Đế là tồn tại vô địch, nhưng hắn vẫn tuân thủ hứa hẹn của
mình, vô cùng tôn kính tồn tại như âm nha.
Cũng chính bởi vì như thế, Nhân Hiền Tiên Đế sau khi chịu tải thiên mệnh đã lấy danh xưng "Nhân Hiền", cũng có ý lấy lòng Lý Thất Dạ, quảng cáo
rùm ben xuất thân nhân tộc của mình, cũng che dấu chuyện huyết thống bản thân.
- Tuy ta không đồng ý để Nhân Hiền vấn đỉnh thiên mệnh, nhung sau khi
hắn trở thành Tiên Đế cũng làm rất khá, mặc kệ hắn là thật tâm hay có ý
khác, ít nhất hắn đã tuân thủ hứa hẹn của mình, từ các hành động khác
nhau, hắn đã rất khắc chế, hắn cũng không có nói bởi vì hắn là Tiên Đế,
hoặc là Phi Tiên Giáo đã là đại giáo một môn năm đế mà làm ra chuyện gì
khác...
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Từ điểm này, hắn làm việc khó bị người ta bắt bẻ, vấn đề nằm ở trên
người hậu nhân của hắn, bọn chúng tự nhận Phi Tiên Giáo mới là chúa tể
cửu giới, huyết thống của bọn chúng mới là cường đại nhất thế gian, cũng là huyết thống thuần chính nhất, bọn chúng rất sùng bái cách nói này.
- Cho nên vào thời đại Thiên Lý Tiên Đế, Phi Tiên Giáo bị ép phong bế sơn môn, không được xuất thế.
Dư thái quân nói ra.
Chuyện này nàng không có tự mình trải qua, nhưng nàng đã nghe qua một ít tin tức. Năm đó có đồn đãi nói, bởi vì chuyện huyết thống, Phi Tiên
Giáo có người âm thầm làm một ít mờ ám, chuyện mờ ám này chọc âm nha tức giận, hắn cường hành dò xét Phi Tiên Giáo, đào ba thước đất trong Phi
Tiên Giáo, cả Phi Tiên Giáo rung chuyển, đồn đãi nói vào thời đại đó, có rất nhiều đại nhân vật của Phi Tiên Giáo sợ hãi tự sát! Cuối cùng Phi
Tiên Giáo phải phong bế sơn môn, không dám xuất thế, cũng chính bởi vì
như thế, tại thời đại Long Vương tam thế tôn vinh, đệ tử Phi Tiên Giáo
rất ít xuất hiện qua.
- Một đám ngu xuẩn bị huyết thống cắn trả mà thôi, tự cho rằng mình mới là bá chủ thế giới.
Lý Thất Dạ lãnh đạm nói một câu.
- Bị huyết thống cắn trả?
Dư đại quân giật mình, nói ra:
- Huyết thống trực tiếp thôn phệ bản thể của bọn chúng sao?
- Không biết.
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu, nói:
- Nhưng bọn chúng càng ngày càng cố thoát ly chủng tộc của mình, càng
tới gần bản chất huyết thống này, đây cũng là điểm đáng sợ của huyết
thống đó, bất kể nó mỏng manh thế nào, nó đều tiến hành cắn trả, cưỡng
ép người mang huyết thống phản tổ! Đây cũng là nguyên nhân chủng tộc này cường đại.
- Năm đó đại nhân cường hành dò xét Phi Tiên Giáo, có nhìn ra một ít mánh khóe hay không?
Dư thái quân trầm mặc một chút, lập tức hỏi bí mật trong đó.
- Có chút dấu vết để lại mà thôi, bọn chúng rất trung thành với Phi
Tiên Giáo, biết rõ ta sắp cường hành dò xét, bọn chúng tự sát và tiêu
hủy tất cả dấu vết, nhưng ta biết rõ trong Phi Tiên Giáo có một ít người tiến hành thử nghiệm huyết thống đó.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Đúng là không thể dấu diếm pháp nhãn của đại nhân, trong đó có ẩn chứa đại huyền cơ.
Dư thái quân cũng động dung nói một câu.
- Có quan hệ đến một vật tuyệt thế.
Hai mắt Lý Thất Dạ ngưng trọng, chậm rãi nói:
- Tuy nó không nằm trong Phi Tiên Giáo, nhưng ít nhất từng vụng trộm
xuất hiện trong Phi Tiên Giáo, cũng bởi vì chuyện này, ta thập phần
khẳng định đồ vật đó đang nằm trong tay của chủng tộc kia.
Sau khi nghe lời này, Dư thái quân rung động, nàng ẩn ẩn hiểu đồ vật
tuyệt thế kia là cái gì, bởi vì thời điểm Lý Thất Dạ chưởng chấp cửu
giới đã từng tìm kiếm tung tích của thứ đó.
- Cho dù thế nào, nó cũng không thể thoát khỏi tay ta.
Lý Thất Dạ cười to lên, thần sắc ung dung.
- Ta muốn cái gì, mặc kệ ngươi ẩn nấp bao nhiêu thời đại, mặc kệ ngươi
che dấu tốt thế nào, một ngày nào đó sẽ lọt vào trong tay ta.
Dư thái quân biết rõ Lý Thất Dạ đã sớm bố trí xong một tấm lưới lớn, chờ đối phương rơi vào trong cái lưới này.
Qua một lát, Dư thái quân lại thấp giọng nói:
- Vì sao năm đó đại nhân mềm lòng, vì sao trầm mặc, nếu đại nhân quyết
tâm không cho Phi Tiên Giáo bồi dưỡng Nhân Hiền Tiên Đế, lúc
ấy Phi Tiên Giáo cũng không nhất định dám làm.
Nghe được vấn đề của Dư thái quân, Lý Thất Dạ trầm mặc một lát, lúc này
hắn chậm rãi nhắm mắt lại, dựa vào ghế giống như ngủ say.
Sau một lúc lâu, hắn mở mắt ra, nói:
- Không có trái tim của người nào do sắt đá tạo thành, hoặc bởi vì giết quá nhiều người nên ta mềm lòng.
Dư thái quân không nói gì, lẳng lặng nghe Lý Thất Dạ nói.
- Ngẫu nhiên, có đôi khi, thời điểm đêm dài yên tĩnh, ta sẽ suy nghĩ, có phải ta đồ sát quá rộng hay không, lại có thời điểm, ta lại suy nghĩ,
chuyện này ta tuyệt đối không nương tay, nhân tộc cũng tốt, thiên hạ vạn tộc cũng được, chỉ cần có liên quan đến, ta sẽ đồ sát.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
- Đại nhân làm việc này là đúng, chỉ có triệt để xóa huyết thống này đi, cửu giới mới được an bình, nếu không, hắc ám có khả năng sẽ bao phủ cửu giới!
Dư thái quân trịnh trọng nói nói.
- Thanh Phong, ta biết rõ ngươi vẫn ủng hộ ta.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nhưng, ngươi chưa từng thấy thời điểm ta huyết đồ cửu giới chân chính, không thấy ta tắm máu cả cửu giới này! Trong thời đại đó có chiến tướng dao động qua, ngươi nói, ta nên làm như thế nào đây?
- Giết!
Dư thái quân nói không chút do dự.
- Đúng, giết.
Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, thần sắc đắng chát, có chút bất đắc dĩ, nói:
- Trảm một chiến tướng vô cùng trung thành với mình, tự tay hạ lệnh trảm một chiến tướng lập nhiều chiến công hiển hách cho ngươi, đây là việc
làm nội tâm ngươi đau đớn cỡ nào?
Nói đến đây, Lý Thất Dạ trầm ngâm thật lâu.
Qua một hồi lâu, hắn thở dài và nói:
- Cho nên, ta là một đồ tể, một bạo quân, là độc thủ sau man, là tồn tại nên ẩn mình trong bóng tối, ta không làm Tiên Đế, không có thời đại
sáng ngời, không có hào quang chói mắt, ta chỉ là đồ tể tay nhuốm đầy
máu tanh, đồ sát cửu giới!
Dư thái quân trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Không nói đại nhân làm cái gì, hắc thủ sau màn cũng tốt, đồ tể cũng
được, đại nhân đã dám gánh vác chuyện mà người khác không dám gánh.
- Tiên Đế chỉ khai sáng một thời đại, có hào quang vô cùng chói mắt,
nhưng bọn họ chỉ chịu tải lực lượng vô địch mà thôi, không có thừa nhận
sức nặng cửu giới.
Dư thái quân trịnh trọng nói.
- Cửu giới rất nặng, là ai đứng ra gánh vác? Là ai vì gánh vác mà mang
bêu danh thủ hộ cửu giới? Không phải Tiên Đế, cũng không phải thiên hạ
vạn tộc, càng không phải đại giáo trong thiên hạ, mà là đại nhân. Chỉ có đại nhân vẫn bảo hộ cửu giới, nhìn về tương lai. Chính vì có đại nhân
bảo vệ, có đại nhân nhìn xa, hắc ám mới không bao phủ cửu giới lần nữa,
cửu giới mới có được thời đại chư đế huy hoàng...
Nói đến đây, Dư thái quân dừng một lát, lại nói:
- Không có đại nhân thủ hộ, có lẽ hắc ám đã quét qua lần nữa rồi. Cho
tới nay, là ai quét sạch huyết thống đó, cho tới nay, là ai ngăn cản hắc ám hàng lâm? Không phải Tiên Đế, là đại nhân!