- Trấn Thiên Hải thành là địa chủ Bắc Uông Dương, hiện tại một ít tàn
binh Yêu tộc, quái vật biển trốn vào biển sâu, cho nên ta cần Cố Tôn
tiền bối phái người dẫn đường cho ta, đuổi đám tàn binh bại tướng này ra ngoài, ta muốn đích thân tiêu diệt toàn bộ! Ta chắc chắn sẽ trùng kiến
đế cơ không thể rung chuyển tại Bắc Uông Dương!
Nói đến đây, hai mắt Long Ngạo Thiên tỏa sáng, khí thế bức người.
- Thì ra là chuyện này.
Cố Tôn vừa cười vừa nói:
- Việc nhỏ này xin đế tử yên tâm, chỉ cần đế tử ra lệnh một tiếng, Trấn
Thiên Hải thành sẽ ra sức khuyển mã. Hiện tại Yêu tộc, quái vật biển
chưa đủ thành đạo, bọn chúng bị đế tử giết quân lính tan rã, bọn chúng
sớm nghe danh đế tử là sợ mất mật, bọn chúng đang sống tạm dưới thần uy
của ngài mà thôi.
Có thể được Cố Tôn khen ngợi như vậy, điều này cũng làm Long Ngạo Thiên
thập phần hưởng thụ, trên đời này có vô số người tán thưởng hắn, những
những lời ca ngợi này hắn không đặt trong lòng, nhưng mà người như Cố
Tôn thì khác.
Cố Tôn chính là một trong thập đại thiên tài tuyên cổ, tạo hóa của hắn
không ai sánh bằng, ngay cả Cố Tôn cũng khen ngợi hắn, đây là vinh
quang lớn cỡ nào.
- Vậy thì tốt, ta chờ tin tức Cố Tôn tiền bối.
Long Ngạo Thiên gật gật đầu, hắn vốn hưng sư vấn tội đến đây, lại thỏa mãn hưng phấn quay về.
Sau khi Long Ngạo Thiên rời đi, một nam tử khôi ngô xuất hiện trước mặt
Cố Tôn, hán tử kia kia nhìn qua tuổi không quá già, nhưng mà chòm râu
bạc lại khiến người ta chú ý đến.
Người này chính là đệ tử Cố Tôn, là Diệp Cửu Châu vô cùng trung thành với Cố Tôn.
- Cửu Châu, ngươi phái mấy lão nhân đi dẫn đường cho hắn, đuổi những
quái vật biển trốn trong rãnh biển ra ngoài cho hắn chém giết một hồi,
như vậy cũng thỏa mãn lòng hư vinh của hắn.
Cố Tôn phân phó Diệp Cửu Châu.
- Sư tôn yên tâm, ta sẽ phái lão nhân quen thuộc rãnh biển dẫn đường cho Long đế tử.
Diệp Cửu Châu cung kính nói.
Cố Tôn chỉ cười cười, đối với hắn mà nói đây chỉ là quân cờ trong tay,
Phi Tiên Giáo muốn thoát thân ra khỏi phong ba lần này là chuyện không
thể xảy ra.
- Sư tôn, thành chủ đã trở về, nàng đã mở Hắc Long sảnh, thả các lão tổ ra.
Diệp Cửu Châu mang chuyện xảy ra trong Trấn Thiên Hải thành báo cáo Cố Tôn.
- Ta biết rồi.
Cố Tôn gật gật đầu, hắn một cũng không ngoài ý, thậm chí có thể nói, tất cả nằm trong dự liệu của hắn.
Diệp Cửu Châu do dự một lát, nói:
- Bọn họ nên xử lý như thế nào? Là lưu, hay là thả?
- Cứ mặc bọn họ đi, bọn họ muốn lưu thì lưu, muốn đi thì đi.
Cố Tôn không sao cả, nói ra:
- Bọn họ chỉ là mồi nhử mà thôi, nếu cá lớn đã xuất hiện, mồi câu có cũng được, không có cũng không sao.
- Đồ nhi hiểu rồi.
Diệp Cửu Châu gật đầu, nói ra.
- Sẽ rất náo nhiệt!
Cố Tôn tươi cười, nói ra:
- Lúc này không biết có bao nhiêu lão đầu tử của Phi Tiên Giáo sẽ xuất
quan, có bao nhiêu lão bất tử sẽ tham gia náo nhiệt lần này, ta hy vọng
Phi Tiên Giáo sẽ dốc toàn bộ lực lượng.
- Phi Tiên Giáo sẽ mắc lừa sao?
Diệp Cửu Châu lo lắng nói:
- Phi Tiên Giáo vẫn có tồn tại nhận biết người kia.
- Sẽ!
Cố Tôn đã tính trước, nói ra:
- Thừa dịp đám lão đầu còn đang nằm đó, chúng ta nên quấy cho đục nước
mới tốt, đến tình trạng Phi Tiên Giáo muốn thoát thân cũng không được.
- Chỉ sợ Phi Tiên Giáo sẽ chịu thua như năm đó, nếu Phi Tiên Giáo chịu thua, nói không chừng sẽ tránh được một kiếp.
Diệp Cửu Châu nói ra.
- Không, thời đại không giống.
Cố Tôn lắc đầu, nói ra:
- Năm đó đám lão đầu tử biết rõ mình đối mặt với ai, huống chi bọn họ
đối mặt là dạng tồn tại gì? Thiên Lý Tiên Đế, Hắc Long Vương, có hai cự
phách đứng trước mặt mình, Phi Tiên Giáo muốn không phục cũng không
được!
- Nhưng bây giờ đã khác rồi, lão đầu tử Phi Tiên Giáo biết rõ hắn tồn
tại, nhưng đám thanh niên mới lớn lại không biết hắn là ai, cho dù bọn
họ nghe qua một ít truyền thuyết, chỉ sợ trong lòng sẽ không quan tâm
đến.
Nói đến đây Cố Tôn cười rát đậm, nói ra:
- Đặc biệt là Long tổ, hắn đã sớm hận không thể xuất thế ngay lập tức,
hận không thể thi triển thân thủ của
mình. Năm đó, Long tổ là tuyệt thế
thiên tài, tuổi còn trẻ đã tu luyện tiên thể đại thành, hắn vốn phải vào đời ma luyện, dùng chịu tải thiên mệnh, trở thành Tiên Đế...
- ... Nhưng, hắn lại sinh không gặp thời, Phi Tiên Giáo phong bế sơn
môn, bỏ qua thời cơ hắn trở thành Tiên Đế, đây là việc hắn vẫn canh cánh trong lòng. Hiện tại Phi Tiên Giáo đang được Nhân Hiền Tiên Đế nhất
mạch lãnh đạo, huống chi đứng đầu đám thanh niên là Long tổ, hắn có dã
tâm bừng bừng, hận không thể đại chiến thiên hạ, nhất thống cửu giới!
- Ngươi cảm thấy phái thanh niên thời đại mới như Long tổ sẽ dễ dàng
thỏa hiệp hay sao? Bọn họ có đầy đủ lực lượng, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ
đặt một truyền thuyết trong lòng mình sao? Bọn họ sẽ cho rằng truyền
thuyết là dùng để đánh nát, chỉ có đánh nát truyền thuyết, chính bọn họ
sẽ trở thành truyền thuyết!
Nói xong lời cuối cùng, Cố Tôn cười rộ lên.
Nghe được sư tôn nói cả buổi, Diệp Cửu Châu thở dài trong lòng, hắn lại nói:
- Sư tôn, Phi Tiên Giáo có thể thắng không?
- Không thể ——
Cố Tôn lắc đầu, nói ra:
- Phi Tiên Giáo năm vị Tiên Đế, trong đó hai người xuất thân từ bọn họ,
hắn muốn công phá Phi Tiên Giáo, chỉ sợ trong tay hắn có thẻ đánh bạc mà Phi Tiên Giáo không có.
- Vậy sư tôn thì sao?
Đón lấy, Diệp Cửu Châu không khỏi nhẹ nhàng mà hỏi.
Cố Tôn trầm mặc một chút, sau đó ánh mắt của hắn sáng lên, ánh mắt đó
sắc bén có thể xé rách cả thế giới. Chỉ một lát sau hắn thu hồi ánh mắt, nhìn qua Diệp Cửu Châu, nói ra:
- Cửu Châu, nếu như ngươi sợ hãi, vậy rời đi đi, ta không trách ngươi,
bao nhiêu năm qua đi, sợ hãi người đó không chỉ có mình ngươi, ngay cả
Tiên Đế đều kiêng kị hắn, chớ nói chi là những người khác.
- Không ——
Diệp Cửu Châu lắc đầu nói ra:
- Sư tôn, đồ nhi biết đang đối địch với ai, chỉ cần sư tôn không buông
tay, đồ nhi sẽ không buông tay, mạng của đồ nhi là của sư tôn.
- Đáng tiếc ngươi sinh sai thời đại, bằng không ngươi sẽ có cơ hội trở thành Tiên Đế.
Cố Tôn thở dài một hơi, lắc đầu nói ra.
Diệp Cửu Châu không lên tiếng nữa, hắn hiểu mình đang đối địch với kẻ
nào, nhưng, mặc kệ đối địch với ai, hắn sẽ lựa chọn đứng bên cạnh sư
phụ, cho dù phải chết hắn cũng không hối hận.
Mộc Trác Yêu thành, đây là đại truyền thừa trong Bắc Uông Dương, nó có thể nói là môn phái đứng hàng đầu trong Bắc Uông Dương.
Mộc Trác Yêu thành, nó vô cùng nguy nga, tường thành cao ngàn trượng,
thành dài vạn dặm, cả tòa yêu thành phòng thủ kiên cố, nó giống như tự
thành thiên địa, là một thánh thành cổ xưa trong Bắc Uông Dương, nó
chính là thánh thành trong suy nghĩ của Yêu tộc.
Mộc Trác Yêu thành, nơi này có ngàn vạn con dân, cả tòa yêu thành thập
phần phồn vinh, thập phần hưng thịnh, Mộc Trác Yêu thành truyền thừa
nhiều thời đại nhưng rất phồn vinh, vẫn hưng thịnh, không thể không nói, bọn họ truyền thừa có phương pháp.