Trong khoảng thời gian ngắn, vạn vực yên tĩnh, mặc kệ ngươi là tồn tại
như thế nào, Truyền Kỳ Thần Hoàng cũng tốt, hoành kích Tiên Đế cũng
được, cũng phải sinh lòng sợ hãi, tồn tại như đệ nhất hung nhân quá hung mãnh.
Vào lúc này cho dù là Thần Hoàng cũng cảm thấy hai chân nhũn ra, lập tức đánh ra vô số Thiên Diệt dễ dàng như ăn cơm uống nước, huyết khí không
bị ảnh hưởng, tồn tại như thế trừ Tiên Đế, đã không có ai ngăn cản hắn
được, ở trước mặt hắn, Thần Hoàng tính toán là cái gì?
– Thiên Diệt, quá không có ý nghĩa.
Lúc này Lý Thất Dạ thu hồi thiên địa ấn, hứng thú giảm nhiều, lãnh đạm nói một câu.
Vào thời điểm này mọi người cảm thấy tâm thần chấn động dữ dội, nội tâm sa sút, không ít thiên tài cảm thấy tuyệt vọng.
Đối với bao nhiêu người mà nói, cả đời cũng không thể nhìn thấy Thiên
Diệt, tồn tại như Long Ngạo Thiên có thể đánh ra hai Thiên Diệt đã cực
kỳ khó lường, có thể nói là kỳ tích.
Nhưng khi Lý Thất Dạ đánh ra Thiên Diệt như rau cải trắng bên đường, tất cả người trên thế gian mới cảm thấy tuyệt vọng, chỉ cần đệ nhất hung
nhân tùy tùy tiện tiện ném mười tám Thiên Diệt, chỉ sợ bất cứ đế thống
tiên môn nào cũng không chịu nổi.
Nếu như Long Ngạo Thiên đồng thời đánh ra hai Thiên Diệt được xưng là
thiên tài ngút trời, như vậy hắn so sánh với đệ nhất hung nhân ném Thiên Diệt như ném cải trắng chính là rác rưởi.
– Truyền nhân Phi Tiên Giáo, hơi yếu.
Lý Thất Dạ lắc đầu, sau đó phiêu nhiên rời đi, tiến vào biển lớn mênh mông.
Nói lời này, không biết làm cho bao nhiêu người quỳ trên mặt đất, thiên
tài tuyệt thế cũng quỳ trên mặt đất, cả núi Thanh Thành im lặng.
Định Viễn Hầu ngộ tính rất tốt đấy, thời đại đạo gian có thể trở thành
Thần Hoàng, đây là chuyện khó lường, được xưng đệ nhất thiên tài Yêu tộc tại Bắc Uông Dương.
Hải Lân cũng khó lường, quyết đấu Long Ngạo Thiên, một lần lại một lần
có thể trốn chạy để khỏi chết, Long Ngạo Thiên đuổi giết vẫn chạy thoát nhiều lần.
Nhưng làm cho các thiên tài và cường giả thế hệ trước tuyệt vọng là,
cũng phải cười khổ một tiếng, thiên phú bọn họ tự phụ lại không có ý
nghĩa cỡ nào trước mặt đệ nhất hung nhân.
Nếu lúc này bọn họ tự đánh giá mình với đệ nhất hung nhân, như vậy, bọn họ thầm nghĩ một câu:
– Rác rưởi!
Cái gọi là thiên tài so sánh với đệ nhất hung nhân chỉ là rác rưởi, về
phần những người khác còn không có tư cách trở thành rác rưởi.
Sau khi đệ nhất hung nhân rời đi thật lâu, rất nhiều người đang quỳ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, bọn họ lúc này phát run, về sau bất kể là
ai, chỉ cần nhắc tới đệ nhất hung nhân đều sợ hãi phát run!
– Long Ngạo Thiên cuối cùng vẫn thất bại, truyền nhân Phi Tiên Giáo,
thiên chi kiêu tử, con cưng của trời, một đời đế tử, cuối cùng vẫn không đánh lại đệ nhất hung nhân.
Lúc này có người thì thào.
Thời điểm Long Ngạo Thiên hàng lâm Nhân Hoàng Giới, đó là lúc chói mắt
cỡ nào, làm người ta ngưỡng mộ ra sao, hào quang chiếu sáng thiên địa.
Với tư cách truyền nhân Phi Tiên Giáo, hắn có được thần thông ngũ đế, có thiên tư tam thánh, mười một mệnh cung, hơn nữa hắn độc chiến thiên hạ
mười ngày mười đêm bất bại, chiến quần hùng, trảm Thần Hoàng, có được
danh xưng Thập Quan Vương.
Dưới vinh quang chói mắt như thế, thế nhân đều cho rằng Long Ngạo Thiên cả đời này bất bại, hắn sẽ thành Tiên Đế.
Nhưng hôm nay sau khi ra tay với đệ nhất hung nhân, tất cả mọi người cảm thấy thiên chi kiêu tử cũng tốt, một đời đế tử cũng được, so sánh với
đệ nhất hung nhân lại không là cái gì cả.
– Mười ba mệnh cung, vô địch thiên hạ.
Có đại nhân vật thế hệ trước cười khổ, nói ra:
– Sau khi đệ nhất hung nhân trở thành Tiên Đế, chỉ sợ hắn sẽ là Tiên Đế
chiếu sáng muôn đời, thành tựu của hắn tuyệt đối không thua gì Kiêu
Hoành Tiên Đế, Hồng Thiên Nữ Đế, thậm chí nói không chừng sẽ vượt qua
bọn họ, trở thành thiên cổ nhất đế.
– Hơi yếu!
Nghe đệ nhất hung nhân đánh giá Long Ngạo Thiên, Thần Hoàng cũng tuyệt vọng, nói ra:
– Nếu như Long Ngạo Thiên hơi yếu, thế gian này không ai có tư cách làm kẻ yếu.
Trong lòng mọi người rất rõ ràng, Long Ngạo Thiên không kém chút nào,
có thể đồng thời
đánh ra hai Thiên Diệt, thành tựu như thế Truyền Kỳ
Thần Hoàng cũng phải sợ hãi, kính ý ba phần.
Bây giờ đệ nhất hung nhân lại nói hắn hơi yếu, đương nhiên, cũng chỉ có
đệ nhất hung nhân mới có tư cách nói lời này, hắn cũng có thực lực để
nói như vậy.
– Đương thời cho dù có Tiên Đế, dám đối địch với đại nhân cũng tự tìm đường chết.
Dư thái quân tự mình quan sát trận chiến này, nàng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, lắc đầu nói thầm.
Đối với Dư thái quân mà nói, chuyện này không có gì đáng nói, cả đời đại nhân sáng tạo không biết bao nhiêu kỳ tích, chỉ là một Long Ngạo Thiên
làm gì có tư cách so sánh với âm nha, căn bản không là cái gì cả, cho dù cả Phi Tiên Giáo cũng không so được với âm nha.
Tại một nơi trong Bắc Uông Dương, Cố Tôn nhìn qua hình ảnh trước mặt, cuối cùng mới chậm rãi nói:
– Nếu thế gian có thể làm được điểm này, chỉ có một người.
– Sư tôn, còn muốn đối địch không?
Qua một hồi lâu, Diệp Cửu Châu hỏi thăm.
Cũng không phải nói Diệp Cửu Châu khiếp đảm, mà là hắn muốn tốt cho sư
tôn của mình, đối với Diệp Cửu Châu mà nói, hắn nguyện ý liều mạng vì sư tôn.
– Vì cái gì không dám?
Cố Tôn vừa cười vừa nói:
– Tu sĩ, biết rõ không thể làm mà vẫn làm, đây không phải là lời hắn
thường nói sao? Thế gian không ai có thể đả bại hắn, ta cũng muốn thử
một lần.
Diệp Cửu Châu đành phải thở dài một hơi, không nói thêm lời nào, hắn
biết rõ sư tôn của mình không bỏ qua thù hận lúc trước, hắn biết rõ sư
tôn sẽ báo thù.
Trọng yếu nhất là, sư tôn hắn muốn đồ vật trong bảo khố, trong bảo khố
có đồ vật ngay cả Tiên Đế cũng muốn, thứ này có thể là đồ vật trân quý
nhất của âm nha.
Bắc Uông Dương không người biết địa phương, Cố Tôn tĩnh ngồi ở chỗ kia, ở chỗ này là thập phần yên lặng, thập phần thích ý.
Cố Tôn vẫn thập phần tùy ý, hắn giống như đại nhân vật, không giống như
một cường giả, chỉ là một lão giả bình thường, hắn vẫn sống như thế mà
thôi.
Mặc dù nói Cố Tôn rất ít hỏi đến tục sự Trấn Thiên Hải thành, nhưng mà
Lỗ Trường Tôn qua đời thì Cố Tôn hắn vẫn nắm giữ quyền hành Trấn Thiên
Hải thành, cho dù đệ tử Lỗ Trường Tôn là Sơn tổ năm lần bảy lượt rung
chuyển địa vị Cố Tôn tại Trấn Thiên Hải thành, nhưng chưa từng thành
công qua.
Cố Tôn vẫn có thể nắm giữ Trấn Thiên Hải thành, trừ hắn có được trí tuệ
người bình thường không cách nào so sánh được, đồng thời cũng có cố gắng của Diệp Cửu Châu.
Những năm gần đây hành tung Cố Tôn là bí mật, những người khác trong
Trấn Thiên Hải thành căn bản không biết hành tung của Cố Tôn, người biết hành tung Cố Tôn duy nhất chính là đồ đệ Diệp Cửu Châu mà thôi.
Hơn nữa Cố Tôn những năm gần đây ít xuất hiện và vô cùng thần bí, thậm
chí từng có đệ tử tiếp xúc Cố Tôn cho rằng, Cố Tôn rất ít ngây ngốc ở
nơi nào quá nửa năm một năm, hắn thường thường thay đổi, thay nơi dừng
chân, không ai biết hắn sẽ đi nơi nào.