Lão nhân trước mặt chính là tồn tại vô địch của Linh Vụ Thần Sơn Thác
Thiên Yêu Thần, hắn mất tích đã lâu, hắn cũng chưa từng gặp qua lão tổ
tông này, chỉ nhìn thấy bức họa mà thôi.
- Thác Thiên Yêu Thần!
Nghe Bằng Thần lão tổ nói, rất nhiều người ở đây hít khí lạnh.
Thác Thiên Yêu Thần đã từng uy danh hiển hách, hắn khi còn trẻ khuất
nhục Hạo Hải Tiên Đế, cho dù là Hạo Hải Tiên Đế chịu tải thiên mệnh cũng từng đồn đãi hắn đại chiến ba ngày ba đêm với Thác Thiên Yêu Thần. Tuy
trận chiến này Thác Thiên Yêu Thần bị thua, nhưng mà thực lực hoành kích Tiên Đế của hắn được cửu giới công nhận
- Tự mình vả miệng, xin lỗi đại nhân.
Thác Thiên Yêu Thần lạnh lùng phân phó, hắn đã nhiều năm không về Linh Vụ Thần Sơn, hắn cũng không quản đám hậu bối sống chết.
- Lão tổ tông!
Bằng Thần lão tổ thúc thủ vô sách.
- Vả miệng!
Thác Thiên Yêu Thần hừ lạnh một tiếng, hắn tát một cái làm Bằng Thần miệng phun máu tươi.
- Đệ tử biết sai.
Bằng Thần lão tổ hoảng sợ. Không dám đối nghịch, lập tức tát "Ba, ba,
ba" vào mặt mình mười cái, lão tổ vô địch của Linh Vụ Thần Sơn còn quỳ ở đó không dám lỗ mãng, hắn làm hậu bối càng không dám lỗ mãng. Biết rõ
Linh Vụ Thần Sơn không thể đắc tội với người ta.
- Được rồi, ta cũng không so đo.
Lý Thất Dạ nhìn Bằng Thần lão tổ tự tát mình, hắn khoát tay.
- Còn không tạ ơn đại nhân không giết!
Thác Thiên Yêu Thần quát, hắn thở ra, Lý Thất Dạ miệng vàng lời ngọc, đã tha thứ cho Linh Vụ Thần Sơn, nếu không Lý Thất Dạ tự mình ra tay, chỉ
cần hắn nói một câu, trong cửu thiên thập địa không biết có bao nhiêu
người nguyện ý xuất lực tiêu diệt Linh Vụ Thần Sơn đấy.
- Tạ ơn đại nhân!
Lúc này Bằng Thần lão tổ đã sớm hồn vía lên mây, vội vàng dập đầu, tuy
hắn không biết Lý Thất Dạ là tồn tại nào, nhưng mà lão tổ hoành kích
Tiên Đế của bọn họ còn cung kính quỳ ở đó, hắn càng không là gì, chỉ là
con kiến hôi mà thôi.
- Chạy trở về đi bế môn tư quá, đừng đi ra mất mặt xấu hổ!
Thác Thiên Yêu Thần vung tay lên đuổi bọn hậu bối đi.
Sau khi đuổi đám hậu bối trở về, Thác Thiên Yêu Thần lại bái, nói ra:
- Đại nhân nếu cần tiểu nhân ra sức khuyển mã, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, tiểu nhân sẽ xông pha khói lửa.
- Tốt, đi thôi.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, chậm rãi phân phó.
Thác Thiên Yêu Thần lại bái, cuối cùng không dám chậm trễ, lập tức biến
mất trên bầu trời, đối với hắn mà nói nếu thần phục âm nha chính là vinh quang lớn lao, trong cửu thiên thập địa không biết có bao nhiêu người
nguyện ý thần phục đấy.
Nhìn thấy cảnh tượng này không ít người run rẩy, đặc biệt là lão tổ biết rõ Thác Thiên Yêu Thần càng sợ hãi từ nội tâm, nội tâm phát lạnh.
Ngay cả tồn tại như Thác Thiên Yêu Thần còn phải cung kính trước mặt đệ
nhất hung nhân như thế, từ đó có thể thấy đệ nhất hung nhân đáng sợ cỡ
nào.
Lúc này đám lão tổ cùng Bằng Thần đứng ra ngăn cản đường đi của Lý Thất
Dạ đều sợ hãi, bọn họ lùi lại, không dám nói câu nào, sau đó vô thanh vô tức lui ra ra, kẹp đuôi bỏ trốn.
Lý Thất Dạ cũng không nói gì, hắn không hứng thú với đám nhân vật đó,
hắn tiên thể đại thành đã không phải tề khu Tiên Đế thì không đáng hắn
ra tay.
Lý Thất Dạ đứng trước Hư Không Môn, nhìn Hư Không Môn, nhìn cánh cửa cổ
xưa, cũng cảm khái vạn phần, cửu đại thiên bảo nha, đây là vật Tiên Đế
cũng muốn chiếm được.
Đương nhiên cửu đại thiên bảo đều có khác nhau, mỗi một thiên bảo đều là độc nhất vô nhị, Hư Không Môn trước mắt hắn, mặc dù hắn chưa từng xem
xét thế giới trong Hư Không Môn, nhưng hắn nắm giữ cổ hư chân văn, hắn
cũng ẩn ẩn đoán được áo nghĩa của Hư Không Môn, hắn cũng đoán được sau
Hư Không Môn là một thế giới thế nào.
Thời điểm Lý Thất Dạ đứng trước Hư Không Môn, rất nhiều người ngừng thở, trong khoảng thời gian ngắn vô số ánh mắt nhìn hắn.
Ngay cả hoành kích Tiên Đế cũng không thể mở ra, cho nên lúc này mọi
người muốn xem đệ nhất hung nhân có thể mở cánh cửa trong truyền thuyết
hay không? Đây là cửu đại thiên
bảo đấy.
- Đệ nhất hung nhân, thế gian không có kỳ tích gì đáng nói, bản thân hắn chính là kỳ tích.
Có tu sĩ Nhân Hoàng Giới tự tin vào đệ nhất hung nhân, vô cùng sùng bái, cho nên hắn xem ra đệ nhất hung nhân mở Hư Không Môn tuyệt đối không
thành vấn đề.
Thời điểm mọi người ngừng thở, Lý Thất Dạ mở mệnh cung ra, nghe tiếng
"Ông" thật lớn, mười ba mệnh cung xuất hiện, cổ hư chân văn bay ra.
- Mười ba mệnh cung, đây là mười ba mệnh cung trong truyền thuyết.
Thời điểm mệnh cung xuất hiện, tất cả mọi người bạo động.
- Mười ba mệnh cung, đây là truyền kỳ a, đây là đệ nhất hung nhân.
Tu sĩ thế giới khác nhìn thấy mười ba mệnh cung liền xôn xao, cho dù là
thiên tài cỡ nào, nhìn thấy mười ba mệnh cung trước mặt thì cúi đầu
xuống.
Đối với không ít thiên tài mà nói, chỉ cần bọn họ có thể tu luyện ra
mười mệnh cung đã đủ nói khoác cả đời rồi, nếu như có thể tu luyện ra
mười hai mệnh cung thì Tiên Đế kiếp này không phải hắn không ai có thể
hơn, hiện tại đệ nhất hung nhân lại có được mười ba mệnh cung, đây là
chuyện kinh khủng cỡ nào, từ xưa tới nay chỉ có đệ nhất hung nhân có
mười ba mệnh cung.
- Mười ba mệnh cung, cũng có duy nhất Nhân Hoàng Giới chúng ta mà thôi.
Có tu sĩ Nhân tộc Nhân Hoàng Giới kiêu ngạo nói ra.
Đối với tại bọn họ mà nói đệ nhất hung nhân có mười ba mệnh cung uy hiếp cửu thiên thập địa, bọn họ với tư cách là Nhân tộc Nhân Hoàng Giới,
trên mặt cũng vinh quang, bọn họ cũng kiêu ngạo, đây là chuyện tự hào
nhất của Nhân Hoàng Giới.
C-K-Í-T..T...T một tiếng, thời điểm mười ba mệnh cung xuất hiện, cánh cửa kêu to, rốt cuộc Lý Thất Dạ đã mở Hư Không Môn.
- Khai mở, Hư Không Môn mở.
Có người hét lên một tiếng.
Đối với rất nhiều cường giả Nhân Hoàng Giới thấy Hư Không Môn mở ra vẫn
bình thản, bọn họ xem ra không có gì mà đệ nhất hung nhân không làm
được.
Mở ra Hư Không Môn, Lý Thất Dạ xoay người lại, nhàn nhạt địa xem tất cả mọi người liếc, từ từ nói:
- Quy tắc do ta định, trước mặt quy tắc này không ai có thể làm trái, nếu không giết không tha!
Trong khoảng thời gian ngắn mọi người không dám lên tiếng, lúc này tất
cả cường giả cửu giới và đế thống tiên môn đều không dám phản bác Lý
Thất Dạ.
Cho dù trong lòng có người bất mãn, cho dù không ít người thèm cửu đại
thiên bảo Hư Không Môn chảy nước miếng, nhung không ai dám biểu hiện ra, cho dù có bất mãn cũng nuốt xuống.
"Ông" một tiếng thật lớn, lúc này Lý Thất Dạ bước vào Hư Không Môn, Ma
Cô, Bộ Liên Hương, Huyết Ngưu Ma Thần, Nam Đế... Bọn họ đều đi theo sau
lưng Lý Thất Dạ tiến vào Hư Không Môn.
Khi đám người Lý Thất Dạ biến mất trong Hư Không Môn, nghe tiếng
"C-K-Í-T..T...T" thật lớn, Hư Không Môn đóng cửa, Hư Không Môn vẫn như
thế, phù văn chìm nổi.
Thời điểm đám người Lý Thất Dạ bước vào Hư Không Môn, thế giới kỳ lạ xuất hiện trước mặt bọn họ.