Dưới eo sông chôn một vị thần nữ kinh diễm một thời đại, từng nổi tiếng như cồn.
Lý Thất Dạ nhìn nước sông chảy, lặng im thật lâu, lòng có nhiều điều
muốn nói nhưng không biết nên nói cái gì. Quá nhiều thứ muốn nói ra rồi
lại thật lâu không nói nên lời.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ cười khổ khẽ nói:
- Nàng từng hỏi ta, nếu có ngày ta thật sự trường sinh bất tử, sống đến khi trời hoang đất già, khi đó ta định làm gì?
- Nói thật ra nếu bảo ta bây giờ trả lời nàng thì chính ta cũng không biết đáp án.
Lý Thất Dạ cười chua chát:
- Trăm ngàn vạn năm nay bao nhiêu người truy cầu trường sinh bất tử, mỗi kỷ nguyên đều có cự phách theo đuổi nó, Tiên Đế mỗi thời đại truy tìm
nó.
- Khi một người có thể thật sự trường sinh bất tử thì mọi thứ không tốt
đẹp như đã tưởng, không như thế nhân nghĩ. Trên đời này nếu thật sự có
thể trường sinh bất tử, lại có mấy người giữ được tấm lòng ban đầu? Chỉ
sợ trường sinh bất tử rồi hoặc là điên cuồng nhập ma, hoặc cao thượng
thành thánh.
- Nếu lại cho ta lựa chọn lại thì ta không hy vọng trường sinh bất tử.
Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài:
- Trường sinh bất tử gánh vác rất nhiều, so với sống sót dài dằng dặc
chẳng bằng làm liều một keo. Sống cũng tốt, chết cũng được, thất bại
cũng vậy, thành công cũng thế.
Lý Thất Dạ tạm dừng một lúc, khẽ nói:
- Vậy nên kiếp này ta không khao khát có được Trường Sinh thảo làm gì.
Chỉ cần Trường Sinh thảo không rơi vào tay Cổ Minh thì ta tất cả yên tâm với tất cả, ta muốn đi hết chặng đường, đời này ta sẽ chiến đến cuối,
chiến tới cùng!
Lý Thất Dạ lặng im, sau cùng cười tiêu sái:
- Đương nhiên kiếp này ta không chiến đấu tiêu cực, ta không nói mình đi tìm chết. Thiếu gia của nàng trước nay không tiêu cực, không bao giờ bi quan. Dù lần này ta không muốn trường sinh, dù ta ôm quyết tâm một đi
không nhân vật chiến đến cùng . . .
- Thiếu gia của nàng sẽ tư thế vô địch đẩy ngã tất cả. Chư đế chúng thần cũng tốt, trời cũng vậy, thiếu gia của nàng nhất định sẽ giẫm tất cả
dưới chân! Quá khứ thiếu gia của nàng là vô địch, hiện tại cũng vô địch, tương lai vẫn vô địch. Hãy nhìn đi, có ngày trên cửu thiên thập địa sẽ
có sắc màu huyễn lệ của ta, có truyền thuyết tuyên cổ bất diệt về ta!
Nói tới đây Lý Thất Dạ cười to, tiếng cười bay trong gió đi xa thật xa.
Cuối cùng Lý Thất Dạ rời khỏi eo sông, hắn đứng trên trời cao, khoảnh
khắc này hắn trông về phía cửu thiên thập địa xa xôi, thu trọn cửu thiên thập địa vào mắt. Ánh mắt Lý Thất Dạ sâu thẳm, sắc bén.
Lý Thất Dạ lại ngước nhìn trời, ánh mắt hắn vượt qua tuyên cổ, xuyên
thấu cửu thiên thập địa. Trong khoảnh khắc đó mắt Lý Thất Dạ thấu tới Đệ Thập giới, như nhìn thấy chư đế chúng thần trên cửu thiên thập địa biến sắc mặt.
- Đệ Thập giới, Âm Nha ta sẽ lại buông xuống!
Mắt Lý Thất Dạ lạnh băng, hắn chậm rãi nói:
- Chư đế chúng thần, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa? Sinh linh mười ba châu, các ngươi biết phút cuối sắp tới của thời đại mới chưa? Thiển lão già, ngươi suy xét kỹ chưa? Tiếp tục chắn đạo của ta hay chọn đứng bên
cạnh ta?
- Đời này dù là ai, kẻ chắn đạo ta, giết không tha!
Ánh mắt Lý Thất Dạ lạnh băng vô tình cực kỳ sắc bén như có thể đóng băng Đệ Thập giới, chư đế chúng thần cũng run rẩy.
Nếu giờ phút này trong Cửu Giới có ai thấy ánh mắt đáng sợ của Lý Thất
Dạ thì e rằng sẽ bị ám ảnh ác mộng suốt đời, mãi mãi không quên ánh mắt
đáng sợ đó.
Lâu thật lâu sau, Lý Thất Dạ trở lại Tẩy Nhan cổ phái, nói với đoàn người Mai Tố Dao.
- Các vị, chuẩn bị lên đường Đệ Thập giới. Muốn từ biệt ai hãy từ biệt,
cho các người thời gian giải quyết tâm tình, nghênh đón khiêu chiến thế
giới mới. Đằng trước có thời đại càng rực rỡ chờ các người, phía trước
có thế giới càng rộng lớn đợi các người!
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, đám Mai Tố Dao hít sâu, rốt cuộc bọn họ chờ đến ngày nay.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, tu sĩ cường giả vạn giáo Thiên tộc Cửu Giới bận
rộn di chuyển vào thế giới hư không
môn thì đột nhiên trên bầu trời vang tiếng nổ ầm ĩ. Tất cả tu sĩ cường giả Cửu Giới thấy Thiên Mệnh lơ lửng
trên bầu trời chuyển động, càng lúc càng nhanh.
Thiên Mệnh luôn lơ lửng trên bầu trời, nó vẫn luôn xoay tròn, xoay không dứt, cực kỳ tự nhiên, cùng tiết tấu với thiên địa đại đạo. Tất cả sinh
linh Cửu Giới đã thói quen Thiên Mệnh lơ lửng tại đó không ngừng xoay.
Nhưng hiện tại Thiên Mệnh xoay tròn hoàn toàn khác hẳn, Thiên Mệnh càng
quay càng nhanh, như hình thành bão tố. Trong vòng xoáy bão Thiên Mệnh
chớp lóe sấm sét, dường như có sinh mệnh sắp lao ra ngoài.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, khi mọi người giật mình trước biến đổi của Thiên Mệnh thì vòng xoáy chợt biến mất. Một vô thượng đại đạo cực kỳ rực rỡ
hiện ra trên bầu trời.
Khi vô thượng đại đạo hiện ra thì ánh sáng chói lòa, đại đạo trôi nổi
phù văn cổ xưa. Các phù văn đan xen hình thành một thiên chương vô
thượng đại đạo, trong thiên chương đó có lực lượng vô cùng vô tận.
Lực lượng này bao gồm lực lượng hỗn độn, lực lượng thái sơ, lực lượng
vạn cổ sơ khai, lực lượng thất tinh lục dục của ức vạn sinh linh, lực
lượng thiên địa vạn đạo.
Đây là một đại đạo mới tinh, nó như thuở thiên địa sơ khai, trong đại
đạo ẩn chứa lực lượng nguyên thủy, cổ xưa. Lực lượng đại đạo này chưa
từng có ai dùng, lực lượng tràn đầy trong đại đạo, từng tia lực lượng
không bị xói mòn.
Khi đại đạo cực kỳ rực rỡ hiện ra, tất cả tu sĩ Cửu Giới cảm nhận cộng
minh. Đại đạo của vô số tu sĩ ứng cùng, trong phút chốc ức vạn tu sĩ Cửu Giới cảm nhận đại đạo vui vẻ. Giờ phút này đại đạo của ức vạn tu sĩ Cửu Giới hiện ra bên cạnh bọn họ, các pháp tắc đại đạo hiển hiện tựa như
khổng tước xòe đuôi giãn ra.
Các đại đạo vui vẻ giãn ra mặc kệ tu sĩ có đồng ý hay không, đại đạo của bọn họ hòa cùng. Các pháp tắc lần lượt hiện ra tựa khổng tước sốt ruột
muốn xòe lông chim sặc sỡ nhất của mình cho người ta xem.
- Chuyện gì xảy ra?
Cảm nhận đại đạo của mình hòa cùng, nhiêu tu sĩ Cửu Giới ngạc nhiên. Đặc biệt tu sĩ cường giả trẻ tuổi, bọn họ chưa từng trải qua chuyện như
vậy, bị hù sợ hết hồn.
Chợt nghe tiếng vù vù, vô thượng đại đạo lơ lửng trên trời bắt đầu tan
biến, Thiên Mệnh vốn lơ lửng trên mỗi bầu trời Cửu Giới nhưng bây giờ
Thiên Mệnh ở thế giới khác đã biến mất. Chỉ có Thiên Mệnh ở Nhân Hoàng
giới là như thể lực lượng vôthượng đại đạo khuếch tán trong Cửu Giới dều tụ tập lại, tất cả lực lượng tụ tập vào Thiên Mệnh Nhân Hoàng giới.
Chỉ có Thiên Mệnh treo trên bầu trời Nhân Hoàng giới, vô thượng đại đạo
trong khoảnh khắc đó tỏa ra vô thượng thần uy. Nguyên đại đạo tràn ngập
lực lượng mỗi góc Nhân Hoàng giới, thẩm thấu mỗi nơi trong Cửu Giới
Lúc này chỉ có một Thiên Mệnh trên bầu trời Nhân Hoàng giới nhưng chỗ
nào ở Cửu Giới cũng cảm nhận được vô thượng thần uy, như thể có tồn tại
vô tượng sắp sinh ra, lực lượng của hắn có thể trấn áp nguyên Cửu Giới.
Ức vạn sinh linh Cửu Giới đều phải vái lạy trước tồn tại vô thượng.