Mới rồi Trầm Hiểu San còn chút can đảm trừng Lý Thất Dạ, làm bộ làm
tịch. Nhưng bây giờ Trầm Hiểu San không còn can đảm phồng má nữa, nàng
cúi đầu thật thấp, nhìn mũi chân của mình.
Lý Thất Dạ vẫn không giận, hắn vẫn hờ hững nhìn ngoài cửa sổ.
Lý Thất Dạ càng không nói chuyện, không lên tiếng Trầm Hiểu San càng sợ hãi. Trầm Hiểu San hốt hoảng, mũi cay cay.
- Ta . . . Ta . . . Ta mới rồi không . . . Không có . . . Không có ý đó.
Khó khăn lắm Trầm Hiểu San mới phồng lên can đảm khẽ nói:
- Ta . . . Ta . . . Ta không . . . Không phải khinh thường ngươi, là . . . Là . . . Là ta không đúng!
Cuối cùng Trầm Hiểu San nhận sai trước, nàng không biết mình bị gì nữa,
chợt như bị ma ám, đột nhiên rất sợ hãi, vô cùng sợ Lý Thất Dạ không
thèm nhìn nàng nữa. Trong lòng Trầm Hiểu San không muốn mất đi thứ như
vậy.
Bây giờ chỉ cần Lý Thất Dạ không tức giận, giờ này khắc này dù bắt Trầm Hiểu San làm gì nàng cũng chịu.
Khi Trầm Hiểu San cúi đầu nhận sai thì Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần,
thật ra hắn không tức giận vì lời nàng nói, hắn không hẹp hòi như vậy.
Chẳng qua câu nói của Trầm Hiểu San làm Lý Thất Dạ nhớ một việc, nhớ ai đó, nhớ về quá khứ, nên hắn mới ngây người nhìn cửa sổ.
Lúc này Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần, nghe Trầm Hiểu San ăn năn thì mỉm cười ngoắ nàng.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Lại đây.
Trầm Hiểu San như nhập ma, Lý Thất Dạ nói gì nghe nấy, hắn nói một câu
nàng không dám cãi, không muốn cãi lại. Trầm Hiểu San cúi đầu đi đến
trước mặt Lý Thất Dạ.
Nên biết Trầm Hiểu San tu luyện trong Thiết Thụ môn không tệ, đặc biệt
trong thế hệ trẻ nàng là số một số hai, hiện tại ở trước mặt Lý Thất Dạ
tay trói gà không chặt thế nhưng nàng ngoan như mộ tiểu nữ nhân.
Trầm Hiểu San cúi đầu không dám nhìn Lý Thất Dạ nhiều. Lý Thất Dạ đột
nhiên kéo Trầm Hiểu San lại, nàng mất thăng bằng bị hắn đè xuống đầu
gối.
Bị Lý Thất Dạ đè xuống đầu gối, Trầm Hiểu San khẽ kêu, nàng cắn môi
không dám lên tiếng. Khi cả người Trầm Hiểu San nằm trên đôi chân Lý
Thất Dạ, ngửi mùi nam nhi thì cả người nàng nóng ran, chẳng hiểu sao
trái tim vô dụng đập loạn như có con nai nhảy.
Giờ phút này Trầm Hiểu San cảm giác mình thật yếu đuối, bấtlực, người
mềm nhũn. Cảm giác tê dại tràn ngập dây thần kinh toàn thân Trầm Hiểu
San, trái tim bay bay.
Trầm Hiểu San Trầm Hiểu San nằm trên đôi chân Lý Thất Dạ, mặt nóng ran,
nàng không có chút can đảm chống cự, vô cùng dịu ngoan. Bây giờ dù Lý
Thất Dạ có làm gì nàng thì Trầm Hiểu San đều cam tâm tình nguyện.
Lý Thất Dạ đè Trầm Hiểu San xuống chân mình, mỉm cười hỏi:
- Nàng biết mình sai ở đâu chưa?
Mặt Trầm Hiểu San đỏ rực sắp bốc khói, toàn thân tê dại, cảm giác khó tả, trái tim sắp bay lên.
Trầm Hiểu San không có can đảm nói lớn tiếng, giọng như muỗi kêu:
- Ta . . . Ta . . . Ta biết.
Thanh âm nhỏ nhẹ nhàng, dịu dàng như bãi nước xuân.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Nếu nàng đã biết vậy nói nghe xem sai ở chỗ nào?
Trầm Hiểu San nằm trên hai chân, đầu óc rối loạn. Cả người Trầm Hiểu San mềm nhũn, thanh âm dịu dàng nhũn xương, xấu hổ không chịu nổi.
Trầm Hiểu San như bãi nước xuân khẽ nói:
- Ta . . . Ta . . . Ta không nên châm biếm ngươi, ta . . . Ta . . . Ta không có ý đó, là . . . Là lỗi của ta.
Ba hồn bảy vía Trầm Hiểu San bay lên, lúc này chỉ cần Lý Thất Dạ không tức giận, kêu nàng làm gì cũng chịu.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Biết sai có thể sửa là thiện lớn, nhưng người làm sai vẫn phải bị phạt.
Trầm Hiểu San xấu hổ hết sức khẽ hỏi:
- Phạt . . . Phạt thế nào?
Trầm Hiểu San chưa nói hết câu mông đã nóng ran.
Bốp! Bốp! Bốp!
Lý Thất Dạ vỗ cái mông vêu tròn căng, từng bàn tay không hề nương tình đánh mông Trầm Hiểu San đau rát.
Bị Lý Thất Dạ đánh một trận, Trầm Hiểu San ăn đau hét lên:
- A!
Trầm Hiểu San lại
không dám la to, nàng cắn môi, cảm xúc uất ức tràn đầy trong lòng, hốc mắt ngấn lệ.
Trầm Hiểu San chưa từng chịu uất ức như vậy, chưa từng bị người đánh thế này. Hôm nay bị người ta ăn hiếp mà Trầm Hiểu San cam lòng chịu, mũi
nàng cay cay.
Tét mông một lúc Lý Thất Dạ mới rút tay về, vuốt nhẹ mông Trầm Hiểu San, thản nhiên nói:
- Đây chỉ là cảnh cáo.
Khi bàn tay Lý Thất Dạ đặt trên cặp mông thì hồn Trầm Hiểu San đã bay
cao, bàn tay to thô ráp vết chai. Tuy cách lớp vải nhưng vết chai ma sát trên da thịt mềm mại, cảm giác nóng bỏng chạy thẳng vào tim Trầm Hiểu
San.
Khi bàn tay thô ráp vuốt mông Trầm Hiểu San, nàng quên béng đau đớn, cảm giác tê dại tràn ngập toàn thân. Trong khoảnh khắc đó cả người Trầm
Hiểu San mềm nhũn tan chảy thành nước xuân, nằm dài trên hai chân Lý
Thất Dạ, nàng như là dòng nước.
Lý Thất Dạ xoa nhẹ mông Trầm Hiểu San bị đánh đau, vuốt ve làm nàng rên
rỉ như con mèo nhỏ. Trầm Hiểu San xấu hổ vô cùng, nàng cắn chặt răng
không dám ra tiếng. Lý Thất Dạ xoa bóp làm trái tim Trầm Hiểu San bay
lên cao, lơ lửng như trên tầng mây, quên hết chuyện đời.
Giờ phút này bàn tay Lý Thất Dạ như có điện làm thần hồn Trầm Hiểu San điên đảo, mê say trong đó.
Lý Thất Dạ nhéo một cái rồi bình thản hỏi:
- Bây giờ còn đau không?
Lời nói quan tâm khiến Trầm Hiểu San không chỉ hồn vía bay lên còn như
ngâm trong mật ong, ngọt muốn chết, đầu óc nàng choáng váng.
Trầm Hiểu San nhỏ giọng nói:
- Không . . . Không . . . Không đau.
Giờ đây mọi thứ không còn quan trọng với Trầm Hiểu San, mới bị chút uất ức chẳng là gì.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Được rồi, ta không phạt nàng nữa, ngồi dậy.
Trầm Hiểu San nghe Lý Thất Dạ nói xấu hổ muốn chết, mặt đỏ rực. Trầm
Hiểu San khó khăn đứng thẳng dậy, cúi thấp đầu nhìn chân của mình, không dám liếc qua Lý Thất Dạ cái nào.
Lý Thất Dạ nhìn Trầm Hiểu San, ung dung ra lệnh:
- Ngồi xuống đi.
Trầm Hiểu San răm rắp nghe lời ngồi xuống cạnh Lý Thất Dạ. Hắn ngồi yên
tại chỗ, vẫn thôn Hỗn Độn chi khí, nạp lực lượng Thái Sơ, từ từ nói:
- Hiện tại nàng giữ đạo tâm, trừ tạp niệm, không minh vô tư. Nên biết
khi một người được đến thỏa mãn lớn nhất sẽ dễ vào trạng thái không minh nhất.
Nghe lời đầy ẩn ý của Lý Thất Dạ, mặt Trầm Hiểu San đỏ rực, nhưng nàng
không dám nghĩ nhiều, vội nghe lời hắn giữ đạo tâm, trừ tạp niệm, không
minh vô tư.
Ban đầu hơi khó với Trầm Hiểu San, nhưng không biết tại sao khi nàng
ngồi bên cạnh Lý Thất Dạ, gần gũi hắn, ngửi mùi nam nhi đặc biệt của hắn lại không quấy nhiễu nỗi lòng của nàng, không làm lòng nàng dao động.
Tiếng hít thở tràn đầy tiết tấu của Lý Thất Dạ khiến Trầm Hiểu San từ từ vào trạng thái không minh. Tiết tấu độc nhất vô nhị của Lý Thất Dạ làm
Trầm Hiểu San bất giác hòa theo, trong thời gian ngắn vào trạng thái
không minh vô chiếu. Trầm Hiểu San cảm giác mình rất gần với tiết tấu
thiên địa, như thể trong khoảnh khắc đó nàng gần sát thiên địa.