Thiên Hoàng Thái Tử hừ lạnh một tiếng:
- Đầu của bản thái tử làm sao phàm nhân nhà ngươi có thể so sánh?
Thiên Hoàng Thái Tử hết sức tự phụ lạnh lùng nói:
- Ngươi nói cái giá đi, đầu của ngươi trị giá bao nhiêu? Bản thái tử sẽ đặt tiền.
Làm truyền nhân đế thống tiên môn, dĩ nhiên Thiên Hoàng Thái Tử sẽ không lấy đầu mình ra cá cược. Thiên Hoàng Thái Tử cho rằng gã dư tiền, phàm
nhân dám đổ thì thích nhiêu tiền gã cũng đưa được.
Lý Thất Dạ cười toe toét, cá đã cắn câu thì sợ gì vuột mất?
Lý Thất Dạ ung dung cười nói với Lý Lang Hiên đứng cạnh:
- Nếu ngươi được mọi người gọi là thiên tài Thạch Sư vậy ngươi nghĩ mạng của ngươi đáng giá bao nhiêu?
Bị Lý Thất Dạ hỏi, Lý Lang Hiên giật mình, gã tỉnh táo lại thành thật nói:
- Cá nhân ta cho rằng mạng của ta vô giá. Nếu thật sự mua mạng, ta phỏng đoán cần năm ngàn vạn cảnh giới Đạo Thiên Hỗn Độn thạch.
Năm ngàn vạn cảnh giới Đạo Thiên Hỗn Độn thạch là con số thiên văn, một
đại giáo cương quốc chưa chắc lấy ra số lượng đó được. Lý Lang Hiên có
đáng giá con số đó không thì chưa biết, nhưng gã là Thạch Sư thiên tài,
có tư cách kêu giá như vậy.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Thôi, hiếm khi có ván cược hứng thú, ta hạ mình giảm giá chín tha vậy. Ngàn vạn cảnh giới Đạo Thiên Hỗn Độn thạch, ngươi lấy ra đặt trên chiếu bạc được thì ta sẽ đổ với ngươi.
Một ngàn vạn cảnh giới Đạo Thiên Hỗn Độn thạch, tất cả hút ngụm khí
lạnh. Dù là với chưởng mô nchinh chiến chung cực thì con số quá khổng
lồ, hù chết nhiều người.
Đám Trầm Hiểu San xuất thân từ tiểu môn tiểu phái càng không dám tưởng
tượng. Một ngàn vạn cảnh giới Đạo Thiên Hỗn Độn thạch là con số thiên
văn, số lượng đó cách bọn họ quá xa xôi.
Thiên Hoàng Thái Tử hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi quá coi trọng mình. Một ngàn vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch? Hừ,
vạn cảnh giới Đạo Thánh Hỗn Độn thạch đã là đánh giá cao ngươi!
- Ta có đáng giá đắc một ngàn vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch hay không là
chuyện của ta, không biết vừa rồi ai nói ta cứ ra giá, ai đó sẽ đặt cược ngay. Ra là lòng vòng nửa ngày chỉ biết nói khoác.
Lý Thất Dạ nhàn nhã cười:
- Nghèo không phải cái tội của ngươi, nghèo mà đi ra làm dáng mới là mất mặt.
- không lấy ra được đắc một ngàn vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch bình
thường, Thiên Hoàng quốc gì đó là ổ gà sao? Nghèo tới mức không có một
ngàn vạn, nghèo mạt rệp thế chạy về nhà ngươi ở đi, đừng đi ra!
Lý Thất Dạ nói cười lại tát Thiên Hoàng Thái Tử quá đau.
Bị Lý Thất Dạ cười nhạo, mặt Thiên Hoàng Thái Tử đỏ rần. Mới rồi Thiên
Hoàng Thái Tử thua nóng nảy, giận quá buông lời ngông cuồng, gã không
ngờ phàm nhân báo giá trên trời.
Thiên Hoàng Thái Tử mặc dù là thái tử nhưng kêu gã lấy ra một ngàn vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch thì khó.
Trong phút chốc mọi người cùng nhìn Thiên Hoàng Thái Tử, mặt gã lúc xanh lúc đỏ. Không cần biết Lý Thất Dạ báo giá như thế nào, cho dù hắn đánh
giá cao chính mình, nhưng Thiên Hoàng Thái Tử đã bảo miễn hắn kêu giá,
gã sẽ đặt cược. Bây giờ Thiên Hoàng Thái Tử không ra tiền nổi là mất hết mặt mũi.
Thiên Hoàng Thái Tử vô cùng xấu hổ, liên tục thua hai ván đã làm gã tức
hộc máu, giờ bị Lý Thất Dạ cười nhạo, hôm nay gã bị phàm nhân nhục nhã
tơi bời.
Lý Thất Dạ nhìn mặt Thiên Hoàng Thái Tử đỏ rần, cười nhàn nhã nói:
- Nếu bây giờ ngươi hối lỗi xin lỗi ta, vậy ta sẽ tha thứ ngươi một lần, tha cho cái tội vô tri.
Thiên Hoàng Thái Tử trừng Lý Thất Dạ:
- Ngươi . . . !
Kêu Thiên Hoàng Thái Tử đường đường là truyền nhân của đế thống tiên môn lại cúi đầu trước một phàm nhân thì gã tuyệt đối làm không được, còn
hơn giết gã.
Lý Thất Dạ không kiên nhẫn phất tay:
- Có đánh cuộc không? Ngươi đã đòi cá cược giờ lại không cá, mau xin lỗi cho rồi.
Mọi người nhìn Thiên Hoàng Thái Tử, là gã đòi đổ, giờ lại không chơi
đúng là lỗi của gã. Cá cược thế này nếu người khởi đầu mà không đặt
cược, hận sai ĩn lỗi đã là trừng phạt nhẹ nhất.
Nếu hai vị cường giả tu sĩ đổ, người làm cái không đặt cược, bình thường nhẹ nhất phải trả tiền
bồi thường đối phương.
Hiện tại Lý Thất Dạ chỉ cần cúi đầu nhận sai, những người có mặt cảm thấy hắn rất tốt, đủ nhân nghĩa rồi.
Trong phút chốc Thiên Hoàng Thái Tử đâm lao phải theo lao, nếu đổ thì gã không trả nổi tiền, không đổ thì không chịu nổi mất mặt, gã tuyệt đối
không cúi đầu xin lỗi với phàm nhân.
Có người thấy Thiên Hoàng Thái Tử đưng cứng ngắc tại chỗ, nhỏ giọng nói:
- Thật là, không đổ nổi thì đừng đòi đổ.
Cho đến nay Thiên Hoàng Thái Tử luôn là cao cao tại thượng, hết sức tự
phụ, cho rằng mình cao hơn người một bậc. Bây giờ vì trận cá cược này bị người xem thường, nhục nhã nhường này, Thiên Hoàng Thái Tử không cách
nào nín nhịn.
Rầm!
Thiên Hoàng Thái Tử đặt một vũ khí Đạo Thiên xuống chiêu bạc, hét chói tai:
- Ta đặt binh khí ở đây!
Với Thiên Hoàng Thái Tử thì Đạo Thiên là báu vật quý giá nhất của gã,
cũng là tượng trưng cho thân phận thái tử Thiên Hoàng quốc.
Tuy Thiên Hoàng quốc là truyền thừa Tiên Vương nhưng bọn họ chẳng qua
chỉ mới ra một vị Tiên Vương, huống chi Tiên Vương đó còn sống. Dù Tiên
Vương có để lại vũ khí Tiên Vương cho hậu đại nhưng không đến lượt người trẻ tuổi như Thiên Hoàng Thái Tử hưởng.
Thiên Hoàng quốc bọn họ còn có nhiều lão tổ cường đại sống, vũ khí Tiên
Vương làm gì đến lượt vãn bối như Thiên Hoàng Thái Tử sở hữu?
Đây là một trong những điểm phân biệt lớn nhất giữa Đệ Thập Giới và Cửu
Giới. Ở Đệ Thập Giới, số lượng lão tổ của mỗi truyền thừa sống nhiều hơn Cửu Giới rất nhiều. Trong Đệ Thập Giới, một môn phái truyền thừa có thể sở hữu mấy chục, mấy trăm lão tổ còn sống, chuyện thường. Cùng là môn
phái hạng nhất khi so bì thì môn phái hạng nhất Đệ Thập Giới mạnh hơn
của Cửu Giới rất nhiều.
Lý Thất Dạ cười, hờ hững nói với Thiên Hoàng Thái Tử:
- Một món Đạo Thiên chi binh, ngươi cảm thấy nó cùng giá trị với một ngàn vạn Hỗn Độn thạch sao?
Mặt Thiên Hoàng Thái Tử nóng ran, gã một hơi móc ra các đạo binh, nhiều
báu vật lưu luyến không nỡ. Trong phút chốc trên chiếu bạc cá cược chất
đống báu vật, đạo binh cỡ hòn núi nhỏ.
Thiên Hoàng Thái Tử như dân cờ bạc hăng máu, vì thắng trận cá cược này
mà gã bất chấp, lấy hết tài sản ra. Với Thiên Hoàng Thái Tử, trong trận
cá cược này gã không chỉ muốn mạng Lý Thất Dạ mà còn thắng về tất cả mặt mũi vừa mất.
Thiên Hoàng Thái Tử muốn cho tất cả biết cá cược lớn cỡ nào gã cũng dám
cá. Gã đã dám bắt đầu thì tuyệt đối không lùi, dù có khuynh gia bại sản
cũng sẽ cá.
Thiên Hoàng Thái Tử lấy hết tài sản ra, lạnh lùng hỏi:
- Đã đủ chưa?
Lý Thất Dạ liếc sơ báu vật, đạo binh chất đống trước mắt, lạnh lùng nói:
- Thôi, ta là người nhân từ, ta định giá đống đồng nát của ngươi là năm trăm vạn đi.
Mặt Thiên Hoàng Thái Tử đỏ rần trừng Lý Thất Dạ:
- Ngươi . . . !
Lý Thất Dạ phất tay như đuổi ruồi:
- Đừng nhìn ta như vậy, nếu như ngươi không phục thì kêu Thạch phường
bình xét cho, để coi đống đồng nát này có thể điển đương bao nhiêu tiền.