Người ngoài thấy Thượng Thần là tồn tại cao cao tại thượng, có thể kêu
mưa gọi gió, một ngón tay càn quét tám hướng. Trên đời này nhắc tới
Thượng Thần là nhiều người câm như hến, cực kỳ kiêng dè.
Có thể nói trong mắt thế nhân thì Thượng Thần không gì không làm được,
Thượng Thần vừa ra tay có thể đồ diệt một tông môn, hủy diệt một chủng
tộc.
Nhưng Tề Lâm Đế Nữ không thấy vậy. Tuy Thiên Quân Thượng Thần, Nam Dương Thượng Thần cường đại không gì sánh bằng nhưng Lý Thất Dạ càng khủng bố hơn, hắn đáng sợ hơn Thượng Thần, càng thêm sâu không lường được. Tề
Lâm Đế Nữ thậm chí lo lắng Lý Thất Dạ giận dữ làm Tề Lâm Đế gia dính
miểng.
Tề Lâm Đế Nữ đành nói:
- Mộng Doanh nhất định sẽ chuyển lời của công tử cho Thiên Quân Thượng
Thần, Nam Dương Thượng Thần, hy vọng có thể biến can qua thành ngọc
bạch.
Lý Thất Dạ cười, hắn không quan tâm có thể có thể biến can qua thành ngọc bạch không.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
- Trở về nói cho mấy lão già Tề Lâm Đế gia các người, ta muốn xem thứ
kia, bọn họ đừng giấu diếm, làm ta khó chịu thì đừng nói sao ta không nể mặt Tề Lâm Tiên Vương bọn họ.
Tề Lâm Đế Nữ thầm thở dài, nàng hiểu không hề để Nam Dương Thượng Thần,
Thiên Quân Thượng Thần trong lòng, hắn chỉ chú ý món đồ của Tề Lâm Đế
gia.
Tề Lâm Đế Nữ cúi gặp người hướng Lý Thất Dạ:
- Ta nhất định sẽ chuyển lời đến các vị lão tổ.
- Đi đi.
Lý Thất Dạ ra lệnh:
- Ta sẽ đến cửa viếng thăm Tề Lâm Đế gia các người, ta không hy vọng gây ra gì không vui.
Nghĩ tình Dạ Lâm Tiên Vương, Lý Thất Dạ không muốn quấy rối Tề Lâm Đế
gia, nhưng nếu có ai mắt mù cứ ngăn cản thì hắn sẽ không chút khách sáo.
Tề Lâm Đế Nữ vái Lý Thất Dạ xong rời đi.
Tề Lâm Đế Nữ đi rồi Lý Thất Dạ liếc Thánh Lão Lục:
- Ngươi có ý định gì không?
Lý Thất Dạ hỏi khiến Thánh Lão Lục lên tinh thần, gã cười tủm tỉm nói:
- Tiểu nhân nguyện đi theo làm tùy tùng của lão tổ tông, góp công khuyển mã. Hi hi, nếu lão tổ tông nguyện ý thu nhận cô hồn dã quỷ ta đây, tiểu nhân sẽ giải tán bang Côn Đồ, ở lại bên lão tổ tông sai vặt.
Với Thánh Lão Lục thì ở bên cạnh Lý Thất Dạ làm khổ sai, chạy chân là
may mắn lớn nhất đời người, lựa chọn tuyệt đối không làm gã hối hận.
- Cô hồn dã quỷ cái đầu ngươi!
Lý Thất Dạ cốc đầu Thánh Lão Lục, cười mắng:
- Ngươi là thiên chi kiêu tử của Thần Long sơn, trên người chảy một phần nhỏ huyết thống chân long, cô hồn dã quỷ cái khỉ gì!
Thánh Lão Lục gượng cười:
- Nhưng . . . Nhưng bây giờ ta chỉ có một mình, tức là cô hồn dã quỷ.
- Về đi.
Lý Thất Dạ ra lệnh:
- Từ đâu tới thì về lại nơi đó đi. Ngươi xuất thân từ Thần Long sơn, một hạt giống tốt, cả ngày cứ chơi đùa hồng trần là lãng phí đạo hạnh của
ngươi, cũng phụ lòng tông môn tài bồi ngươi. Bản thân ngươi dù không để ý đạo hạnh cao thấp, nhưng Thần Long sơn cũng cần truyền thừa đời này
sang đời khác.
- Thần Long sơn các ngươi có thể hưng thịnh đến hiện tại, luôn truyền
thừa xuống không chỉ dựa vào tổ tiên che chở, cũng không chỉ dựa vào dư
ấm của Tiên Vương mà còn có cố gắng của người mỗi thế hệ. Ngươi là thiên tài Thần Long sơn, ngươi nên gánh vác trách nhiệm thuộc về mình biết
chưa?
Lý Thất Dạ ít khi tận tình khuyên bảo dạy dỗ chỉ điểm vãn bối, vì Thánh Lão Lục hợp khẩu vị nên hắn mới nói đôi lời.
Thánh Lão Lục im lặng một lúc, lát sau gã nhẹ giọng nói:
- Ta cũng không muốn cô phụ tông môn, nhưng ta hướng tới tự do, phóng đãng chốn hồng trần.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Sẽ có cơ hội. Ngày ngươi lên đỉnh đăng phong, ngươi có thể lựa chọn
hoặc lẩn trong hồng trần hay thăm dò đại đạo. Hôm đó đi con đường như
thế nào tùy bản tâm của ngươi.
Thánh Lão Lục cười khổ nói:
- Chờ ngày ta đạp chân lên đỉnh cao thì đã không theo ý mình được, cường giả càng mạnh trách nhiệm lại càng lớn. Xem như là Đại Đế Tiên Vương,
Cửu Giới Tiên Đế, đi một hồi bọn họ thân bất do kỷ, trên vai gánh vác
không còn riêng mình.
Thánh Lão Lục xuất
thân từ Thần Long sơn, gã thấy nhiều, cũng hiểu
nhiều. Tuy vô địch rất là phong cảnh, nhưng năm tháng dài dặc là sự dày
vò.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, giây lát sau chậm rãi nói:
- Đại đạo dài dặc, đi tới trình độ nhất định sẽ phải có sự lựa chọn, chọn như thế nào là tùy bản tâm của mỗi người.
Lý Thất Dạ tạm dừng:
- Tại sao có Đại Đế Tiên Vương phải bước lên chinh chiến cuối cùng, tại
sao có Đại Đế Tiên Vương ẩn thế không ra? Đây là lựa chọn của mỗi người. Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế ẩn thế, bọn họ có các loại tuyển
chọn, cũng có các lý do khác nhau. Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế
bước lên chinh chiến chung cực, khi bọn họ lựa chọn nó chẳng lẽ họ cho
rằng mình còn sống quay về được sao?
- Không, thật ra mỗi Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế đều biết đây là chiến tranh không có kết quả, trong lòng họ biết rõ là chịu chết. Tại
sao bọn họ làm vậy? Là vì tử tôn của mình. Vì chủng tộc của mình, vì
sinh linh cửu thiên thập giới. Vì chính mình. Tóm lại bọn họ lựa chọn
thì cũng thản nhiên đối mặt với nó.
Nói tới đây Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài.
Thánh Lão Lục lắng nghe, lặng im. Đúng thế, khi tu sĩ mạnh lên rồi không chỉ là nơi cao lạnh lẽo, gánh vác cũng nhiều hơn.
- Trở về đi, đây là thời gian tốt nhất của ngươi, bỏ lỡ năm tháng tu hành tốt nhất, tương lai muốn tu hành cũng đã muộn.
Lý Thất Dạ nói:
- Chờ khi ngươi đứng trên đỉnh thì có thể đến lần nữa, không phải nói đứng trên đỉnh rồi ngươi không thể chơi đùa hồng trần.
Thánh Lão Lục nhăn mặt nói:
- Bây giờ ta trở về chắc chắn sẽ bị các sư phụ đánh gãy hai chân.
Đây không phải lần đầu tiên Thánh Lão Lục trốn ra, nhưng cũng là lần gã
trốn đi lâu nhất, chơi vố lớn nhất. Nếu bị sư phụ bắt được sẽ đanh Thánh Lão Lục mềm xương, không chừng lột da gã ra.
Lý Thất Dạ cười cười, lấy bút mực ra múa vài nét, từ từ gấp lại đưa cho Thánh Lão Lục.
Lý Thất Dạ dặn:
- Đưa cho lão tổ tông của các ngươi, ta từng hứa với ngươi sẽ nói tốt
vài câu hướng Khải Vông, ngươi cầm ta đích thân viết cái này thì nhất
định sẽ gặp được hắn. Có được Khải Công tài bồi hay không vậy phải xem
tạo hóa của chính ngươi.
Thánh Lão Lục ngây người nghe, cung kính nhận thư Lý Thất Dạ viết.
Cất thư xong tròng mắt Thánh Lão Lục xoe tròn, mặt dày cười nham nhở nói:
- Hay là . . . Lão tổ tông thu ta làm đệ tử ký danh của người đi, tiểu nhân đi theo người lăn lộn.
- Đừng giở trò ranh ma với ta!
Lý Thất Dạ cốc đầu Thánh Lão Lục, cười mắng:
- Chẳng lẽ Tiên Vương nhà các ngươi sẽ bôi nhọ ngươi sao?
Ánh mắt phân bua:
- Không, không, không, tuyệt đối không, tiểu nhân không có ý đó!
Lý Thất Dạ phất tay hướng Thánh Lão Lục:
- Đi đi, có duyên sẽ gặp lại.
Thánh Lão Lục hiểu rằng Lý Thất Dạ đã ban cho cơ duyên, duyên phận giữa
hai người tới đây là hết. Thánh Lão Lục lạy sát đất, cung kính dập đầu
ba cái hướng Lý Thất Dạ.