Sóng lớn đỏ rực đến nhanh, đi cũng mau, trong thời gian ngắn sóng nhấn chìm
không gian này rút hết, biến mất sâu trong Hảo Vọng Giác. Bỗng chốc Hảo
Vọng Giác tĩnh lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Nhiều cường giả tu sĩ trên Số Hiệu Vạn Cổ khó khăn lấy lại tinh thần,
mọi người đưa mắt nhìn. Thuyền đậu ở Hảo Vọng Giác không vài chiếc
nguyên vẹn, đa số thuyền tan nát bởi sóng lớn đỏ máu trùng kích.
Mất phòng ngự, nhiều cường giả tu sĩ trên thuyền bị rút cạn huyết khí chỉ còn da xương, chết thảm.
Thấy cảnh đó nhiều người thở phào, lai nhìn sáu thân hình vĩ ngạn vô
thượng hiện ra trên bầu trời. Nhờ Đại Đế Tiên Vương bảo vệ mà bọn họ
thoát khỏi một kiếp.
Nhưng sáu thân hình vĩ ngạn vô thượng che mặt nên không thấy được đó là ý chí vô tượng của sáu vị Đại Đế Tiên Vương nào.
Sau khi thoát một kiép, nhiều cường giả tu sĩ trên Số Hiệu Vạn Cổ thở
phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn, cũng may bọn họ chọn đi Số Hiệu Vạn Cổ
chứ chọn thuyền khác thì đã đi bán muối.
Tất cả hành khách cảm thấy Số Hiệu Vạn Cổ mắc hơn thuyền khác nhiều
nhưng sau khi trải qua tai nạn này bọn họ đều cho rằng đáng tiề, Số Hiệu Vạn Cổ không uổng là thuyền an toàn nhất xuyên toa trong Tham Tác chi
địa.
Mọi người nhìn lại Hảo Vọng Giác, thây khô khấp nơi. Khi sóng lớn đỏ máu rút đi chỉ mang theo huyết khí, để lại đống da xương.
Khi sóng lớn đỏ máu đến không bao nhiêu cường giả tu sĩ chạy thoát, tám
chín phần tu sĩ trên Hảo Vọng Giác chết thảm tại đó. Bọn họ đều mất đi
huyết khí để lại da xương.
Có thể nói Số Hiệu Vạn Cổ là thuyền có nhiều người sống sót nhất, là nơi có nhiều người sống nhất trong toàn Hảo Vọng Giác.
Thấy Hảo Vọng Giác rải rác thay khô da bọc xương khắp nơi làm nhiều
cường giả tu sĩ trên Hảo Vọng Giác rợn tóc gáy, da đầu tê dại.
Nhiều người lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Thử nghĩ xem, nếu như không có
Số Hiệu Vạn Cổ e rằng bọn họ cũng bị rút cạn huyết khí trở thành da
xương.
Có cường giả tu sĩ tỉnh táo lại rùng mình thì thào:
– Thứ vừa rồi là cái gì? Thật sự là sóng máu sao?
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, không ai biết sóng lớn đỏ máu đột nhiên ập đến là thứ gì. Sóng lớn đỏ máu đến quá mau, đi cũng nhanh, mọi người
không xem rõ ràng.
– Chẳng phải nói Hảo Vọng Giác là nơi an toàn nhất trong Tham Tác chi địa sao? Tại sao đột nhiên xuất hiện tai nạn như vậy?
Có tu sĩ khó tin nói:
– Ta đến Hảo Vọng Giác không dưới mười lần nhưng chưa bao giờ xảy ra tai họa như vậy, tai nạn này từ đâu ra?
Có một tu sĩ tốn về từ sâu trong Hảo Vọng Giác lên tiếng:
– Có người đào ra một thứ sâu trong Hảo Vọng Giác, rồi đột nhiên sóng máu ngập trời.
Mọi người lên tinh thần, giật mình hỏi:
– Đào ra một thứ? Là cái gì vậy? Thứ đó như thế nào?
Nhiều tu sĩ lao nhao hỏi thăm tu sĩ kia:
– Thứ đó ra sao?
– Không biết.
Tu sĩ này rất mạnh nhưng giờ gã sợ nhũn chân ngồi bệch dưới sàn tàu, lắc đầu nói:
– Ta chỉ nghe có người la lên đào ra rồi sóng máu ngập trời, ta lập tức chạy trốn, không dám ngoái đầu nhìn.
Tu sĩ nói đến đây sắc mặt trắng bệch, lúc này chẳng ai cười gã nhát gan, đổi lại người khác cũng sẽ sợ vỡ mật.
Nhiều cường giả tu sĩ xôn xao bàn tán.
– Là báu vật sao? Nghe nói mỗi lần tai nạn ập đến Tham Tác chi địa là sẽ đào ra tiên vật tuyệt thế.
Trên ngọn núi, Lý Thất Dạ nhìn Hảo Vọng Giác phía xa.
Tề Lâm Đế Nữ giật mình xem chuyện vừa xảy ra, mở miệng hỏi:
– Đó là thứ gì?
– Một truyền thuyết.
Lý Thất Dạ nhìn Hảo Vọng Giác:
– Một truyền thuyết không được ghi lại, không ngờ thật sự bị đào ra, đây thật là cơ duyên.
Tề Lâm Đế Nữ háo hức hỏi tiếp:
– Chẳng phải nói Hảo Vọng Giác bị người đào nát hết rồi sao? Chính Đại
Đế Tiên Vương đều từng đến đào, nhiều người nói Hảo Vọng Giác không còn
thứ có giá trị.
– Nói thế cũng đúng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng đừng quên những nơi Tham Tác chi địa còn sót lại toàn là tàn tồn từ một kỷ nguyên, đó là thời không bị
bóp nát khi kỷ nguyên hủy diệt.
Nhưng hủy diệt khủng bố đến mấy vẫn không thể xóa sổ những thứ sót lại,
nó có thể lưu trữ trong kỷ nguyên hủy diệt, nàng tưởng tượng được mảnh
đất không gian như vậy cường đại cỡ nào, quý giá biết bao không?
Tề Lâm Đế Nữ nghe vậy mở miệng hỏi:
– Thứ như thế chẳng lẽ Đại Đế Tiên Vương cũng không thể mang đi sao?
Lý Thất Dạ nhìn Hảo Vọng Giác, cười nói:
– Thứ này cần cơ duyên, Đại Đế Tiên Vương muốn cướp chưa chắc là việc
tốt, đôi khi sẽ vời đến nhân quả nhất định. Hơn nữa nơi này là Tham Tác
chi địa, dù là Đại Đế Tiên Vương chưa chắc thâu tóm tất cả được.
– Nên biết Tham Tác chi địa là sót lại qua từng kỷ nguyên, mảnh nhỏ dòng sông thời gian. Nàng tưởng tượng xem sau từng kỷ nguyên, những mảnh nhỏ vẫn sót lại được, lại qua từng kỷ nguyên vẫn không thể hủy diệt chúng
nó, bản thân chúng đã rất khủng bố. Dù là Đại Đế Tiên Vương chưa chắc
cướp được, dù có Đại Đế Tiên Vương có thể thâu tóm cũng sẽ dính phải
nhân quả.
Nói đến đây Lý Thất Dạ quay sang xem Tề Lâm Đế Nữ:
– Với Đại Đế Tiên Vương thì thiên tru luôn lơ lửng trên đỉnh đâu, Đại Đế Tiên Vương càng mạnh thì thiên tru càng gấp gáp, có thể nói thiên tru
cách bọn họ trong gang tấc, dính càng nhiều nhân quả càng nguy hiểm.
– Thiên tru.
Nghe về thiên tru làm tim Tề Lâm Đế Nữ rớt cái bịch, trở thành Đại Đế
Tiên Vương sẽ không tránh khỏi thiên tru được, thậm chí Thượng Thần cũng có thiên tru, đây là đề tài cực kỳ khiến người kính sợ.
– Bởi vậy khi một vị Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế chịu tải càng
nhiều Thiên Mệnh, bản thân càng mạnh càng có nhiều kiêng dè. Vì khi
thiên tru giáng xuống rất khó tốn tránh, khi thiên tru thật sự buông
xuống, dù ngươi có được mười hai Thiên Mệnh cũng phải thành tro.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Đây là vì sao Đại Đế Tiên Vương ít Thiên Mệnh thì ít co cóng tay chân
hơn. Đại Đế Tiên Vương cao vị, đặc biệt là Đại Đế Tiên Vương mười hai
Thiên Mệnh cơ bản không lộ mặt, vì bọn họ kiêng dè nhiều thứ.
Tề Lâm Đế Nữ nghe xong cảm thấy rất có lý. Đại Đế Tiên Vương mười hai
Thiên Mệnh, như Thế Đế, Huyền Đế, Nhất Diệp Tiên Vương đều chưa từng lộ
mặt, không nói tới đời sau hoặc cường giả bình thường. Nghe đồn Đại Đế
Tiên Vương bình thường rất khó gặp đỉnh Đại Đế Tiên Vương như Thế Đế.
– Thiên tru, có lợi cũng có tệ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ít ra khiến nhóm Đại Đế Tiên Vương trốn trong Tham Tác chi địa sẽ sống càng lâu, nếu bọn họ đi trên đời thì sẽ không chịu được năm rộng tháng
dài mài mòn.
Tề Lâm Đế Nữ tò mò hỏi:
– Nghe nói có khi Đại Đế Tiên Vương cũng sẽ đào ra Tham Tác chi địa.
– Không phải có khi, thật ra thì Đại Đế Tiên Vương chưa bao giờ ngừng khai quật Tham Tác chi địa.
Lý Thất Dạ nói:
– Tham Tác chi địa rộng lớn vô ngần, có nhiều nơi chưa ai đến gần. Đại
Đế Tiên Vương đang thăm dò chẳng qua nhiều người không thấy. Nhưng khi
Đại Đế Tiên Vương cường đại tới trình độ nhất định thì tần suất thăm dò
bớt nhiều, trừ phi là thứ đặc biệt hấp dẫn không thì bọn họ sẽ không dễ
dàng hành động.