Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không nói đến những kỷ nguyên không thể ngược dòng, chỉ nói kỷ nguyên
chúng ta đang sống, trong năm rộng tháng dài từng có bao nhiêu là hiến
tế, chẳng kỳ lạ gì. Với một số tồn tại cường đại thì sinh mệnh như con
kiến, trăm vạn hay ngàn vạn chỉ là con số, không có gì khác nhau.
Lý Thất Dạ nói nhẹ hẫng lại làm tim Tề Lâm Đế Nữ rớt cái bịch, khiến
lòng nàng bất an. Từ khi còn bé xíu Tề Lâm Đế Nữ đã nghe về một số
truyền thuyết, nàng chỉ xem như nghe kể chuyện nhưng từ miệng tồn tại
như Lý Thất Dạ nói ra thì tất cả khác đi. Chuyện từng được kể xảy ra
trong hiện thực.
Tề Lâm Đế Nữ thì thào:
– Ngàn vạn sinh mệnh bị hiến tế sao?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Chuyện đại hung chưa bao giờ ngừng, quá khứ là thế, tương lai là vậy, có lẽ khi nàng còn sống sẽ trông thấy chuyện đó xảy ra.
Lòng Tề Lâm Đế Nữ chùng xuống, mở miệng hỏi:
– Điều này . . . Không ai ngăn cản sao?
Tuy mọi người đều biết khi tu sĩ cường đại tới trình độ nhất định, một
trận chiến tranh hủy thiên diệt địa, nhưng đa số chiến tranh đó bùng nổ
trên trời.
Hơn nữa hiến tế và chiến tranh là chuyện khác nhau. Hiến tế ngàn vạn sinh mệnh khủng bố biết bao, tàn nhẫn biết mấy.
– Có một số việc đến mức nhất định thì tự quét tuyết trước cửa, lo cho
bản thân còn không xong, ai rảnh lo việc của người chứ nói gì là con
kiến?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Với những tồn tại đứng trên đỉnh cao nhất thì trăm vạn phàm nhân cùng
ngàn vạn phàm nhân có gì khác nhau? Đều là con kiến, chỉ khác về số
lượng. Như khi ngươi đốt cháy một khu rừng, ngươi sẽ quan tâm đốt chết
một trăm vạn con kiến hoặc ngàn vạn con kiến sao?
Tề Lâm Đế Nữ lặng thinh, nếu nàng đốt cháy nguyên cánh rừng thì sẽ có so đo đốt chết một trăm vạn con kiến hoặc ngàn vạn con kiến sao?
– Nhưng hiến tế là con người.
Tề Lâm Đế Nữ im lặng một lcsu sau lên tiếng:
– Là người sống như chúng ta, nếu đổi lại là ta thì sẽ suy xét kỹ.
– Đó là vì nàng chưa đứng trên đỉnh đó. Giống như con kiến bị đốt chết,
nếu nàng là kiến thì sẽ quan tâm một trăm vạn con kiến hoặc ngàn vạn con kiến bị đốt chết. Nhưng khi nàng là người thì sẽ quan tâm đến con kiến
sao?
Nghe Lý Thất Dạ giải thích, Tề Lâm Đế Nữ buộc lòng thừa nhận:
– Đúng vậy!
Tuy so sánh tàn khốc nhưng khiến người phải thừa hận. Đốt cháy khu rừng, đúng là Tề Lâm Đế Nữ sẽ không so đo một trăm vạn con kiến hoặc ngàn vạn con kiến bị đốt chết. Nếu hiến tế là con người thì Tề Lâm Đế Nữ sẽ để
ý, suy xét, vì nàng là con người.
Nếu nói khi đứng trên đỉnh cao nhất, tồn tại vô thượng xem tu sĩ như bọn họ chỉ là con kiến, ai thèm quan tâm có bao nhiêu con kiến chết?
– Hiến tế ngàn vạn chỉ là trò vặt, khi một kỷ nguyên sắp kết thúc thì
sinh mệnh không đáng một đồng. Ngươi là phàm nhân cũng tốt, tu sĩ cũng
thế, thậm chí là Đại Đế Tiên Vương, trước địa thế đó đều thật nhỏ bé.
Vào lúc đó đừng nói là ngàn vạn, dù là hừng ức cũng chỉ là số lượng.
Lý Thất Dạ hờ hững liếc qua Tề Lâm Đế Nữ, tiếp tục bảo:
– Vì mình sống sót sẽ có tồn tại tế thiên địa, tế sinh linh vạn vật. Cửu Giới cũng vậy, Thập Tam Châu cũng thế, đó chỉ là một chút chất dinh
dưỡng để bọn họ sống thừa, là thủ đoạn bọn họ liều lĩnh một phen.
– Cái . . . Này . . . Thì . . . Không thể nào!
Tim Tề Lâm Đế Nữ run rẩy nhỏ giọng phản bác:
– Tế thiên địa, tế vạn vật sinh linh, tế Cửu Giới, Thập Tam Châu, sao . . . Sao có thể?
Lý Thất Dạ mỉm cười:
– Trên đời không có gì là không thể.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Hãy nhìn những tàn nhẫn trong Tham Tác chi địa xem, chúng nó chỉ là
mảnh nhỏ của các kỷ nguyên. Chuyện ta vừa nói đã từng xảy ra, trong kỷ
nguyên không thể
ngợc dòng có tồn tại từng tế nguyên thế giới, chuyện
như vậy không chỉ xảy ra một lần.
Người Tề Lâm Đế Nữ lạnh lẽo, nàng rùng mình. Tế một thế giới, ức vạn sinh linh chỉ là tế phẩm, nghĩ đến đây làm nàng nổi da gà.
Tề Lâm Đế Nữ lẩm bẩm:
– Quá . . . Tàn nhẫn.
Làm tu sĩ, đặc biệt là làm truyền nhân của đế thống tiên môn, Tề Lâm Đế
Nữ hiểu cuộc đời tàn nhẫn, hiểu rõ đại đạo vô tình, cái chết là chuyện
rất bình thường.
Như chuyện diệt môn diệt phái mỗi ngày đều có trong Thập Tam Châu, nhưng đó chỉ là tu sĩ mạnh ăn thịt yếu. Biến thế giới thành tế phẩm, Tề Lâm
Đế Nữ không dám tưởng tượng chuyện đó.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đại đạo vốn vô tình, hân tình chỉ là lòng người.
Lý Thất Dạ nhìn Tề Lâm Đế Nữ, thản nhiên nói:
– Nhớ kỹ, trên đời chưa từng tồn tại chúa cứu thế, đừng ký thác hy vọng
vào cháu cứu thế. Muốn nhảy ra thế giới này thì bản thân phải mạnh lên!
Tề Lâm Đế Nữ lặng im một lúc lâu, cuối cùng nàng ngước lên nhìn Lý Thất Dạ, biểu tình cực kỳ nghiêm túc hỏi:
– Nếu kỷ nguyên tan vỡ thì công tử làm sao?
Vẻ mặt Tề Lâm Đế Nữ nghiêm túc làm Lý Thất Dạ buồn cười:
– Nàng có thể hỏi trực tiếp hơn, sao không hỏi nếu kỷ nguyên tan vỡ thì ta có tế toàn thế giới không?
Lý Thất Dạ vạch thẳng làm Tề Lâm Đế Nữ lúng túng, nhưng nàng không phản bác, nghiêm túc nhìn hắn.
– Yên tâm đi, ta sẽ không tế thế giới này.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta sẽ chiến đến cuối cùng, cái chết chẳng hề đáng sợ với ta. Nếu ta
thua, chết là sự giải thoát, ta không cần sống thừa trên đời thì tế thế
giới làm gì?
Tề Lâm Đế Nữ nghe vậy thầm thở ra, vì tồn tại vô tượng như Lý Thất Dạ
khiến thủy tổ của bọn họ phải tôn kính, không chừng hắn thật sự có năng
lực đó.
Nhưng sau đó tim Tề Lâm Đế Nữ run rẩy. Một tồn tại cao cao tại thượng
trải qua điều gì khiến hắn cảm thấy chết là giải thoát? Tề Lâm Đế Nữ cảm nhận gánh nặng mà nàng không hiểu nổi.
– Đừng mừng.
Khi Tề Lâm Đế Nữ thở phào, Lý Thất Dạ mỉm cười nói tiếp:
– Dù ta không tế thế giới này, nếu kỷ nguyên tan vỡ cũng sẽ có người làm chuyện này.
– Chuyện . . . Chuyện này không thể nào.
Tề Lâm Đế Nữ tỉnh táo lại, buột miệng nói:
– Trên thế giới này sẽ không có ai làm chuyện như thế, dù là Thế Đế cũng sẽ bảo vệ chủng tộc của mình.
Tề Lâm Đế Nữ nói có lý. Nếu trên thế giới này có ai tế Cửu Giới Thập Tam Châu thì chỉ Đại Đế Tiên Vương đứng trên đỉnh mới làm được.
Ví dụ Thế Đế, Huyền Đế, Nhất Diệp Tiên Vương hoặc Đại Đế Tiên Vương có mười hai Thiên Mệnh hợp tác lại mới có năng lực đó.
Nhưng Tề Lâm Đế Nữ cho rằng điều này sẽ không xảy ra. Thế Đế hay Nhất
Diệp Tiên Vương đều không phải loại người đó. Đại Đế ba tộc Thần, Ma,
Thiên từng bùng nổ chiến tranh với Tiên Vương bách tộc, nhưng bọn họ chỉ vì sinh tồn của chủng tộc mình.
Có thể nói nhóm Thế Đế chiến đấu vì chủng tộc của mình, bọn họ bảo vệ chủng tộc, sẽ không tế điệu chủng tộc mình bảo vệ.
– Thế gian hắc ám, đẳng cấp như nàng không thấy được, Đại Đế Tiên Vương bình thường cũng không thể thấy.