Đế Bá

Võ Phượng Ảnh Không Phục (1)


trước sau

Lý Thất Dạ trầm giọng quát:

– Đến!

Phù văn trong bàn tay Lý Thất Dạ xoay tròn, càng quay càng nhanh, càng dồn dập. Chớp mắt phù văn hóa thành vòng xoáy màu vàng trong bàn tay Lý Thất Dạ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vòng xoáy vàng trong bàn tay Lý Thất Dạ chuyển động, tiếng gầm rú không dứt bên tai. Bia đá khổng lồ lắc lư một cái rồi từ từ bay lên.

Không chỉ bia đá khổng lồ dâng lên mà còn có cổ đàn. Trong tiếng động điếc tai. Cổ đàn nâng bia đá siêu to chậm rãi bay lên.

Thấy cảnh đó mọi người mới hiểu thì ra bia đá to lớn và cổ đàn là một thể, muốn rút mỗi bia đá lên là không thể.

Nhìn cổ đàn và bia đá từ từ bay lên, Tề Lâm Đế Nữ đã hiểu tại sao Lý Thất Dạ nói Tần Bách Lý chỉ là ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy nông cạn.

Ầm!

cổ đàn, bia đá lên đến độ cao nhất định rời khỏi mặt đất.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Khoảnh khắc này xảy ra chuyện khó tin. Bia đá vốn siêu to, nó và cổ đàn chậm rãi rút nhỏ đến mức nhất định.

Ong ong ong ong ong!

Cổ đàn và bia đá hóa thành luồng sáng vàng.

Bõm!

Chúng nó lao vào vòng xoáy màu vàng trong bàn tay Lý Thất Dạ, sóng vàng bắn tung tóe.

Khi cổ đàn, bia đá chui vào vòng xoáy màu vàng, vòng xoáy dần đứng lại, sau cùng tất cả phù văn vàng hiển hiện trên bàn tay Lý Thất Dạ.

Các phù văn màu vàng chuyển động trên bàn tay Lý Thất Dạ, bên trong diễn biến ra các phù văn hoàn toàn mới. Những phù văn màu vàng chuyển động như diễn biến ra một đại thế giới, phù văn vàng là các ngôi sao to lớn trong đại thế giới đó.

Trong đại thế giới phù văn vàng, cổ đàn và bia đá lơ lửng ngay chính giữa, tuy chúng nó biến nhỏ xíu nhưng vẫn là vật khổng lồ trong thế giới phù văn màu vàng. Chúng nó như tấm bia to sừng sững ở thế giới này, có thể định được Càn Khôn.

Lý Thất Dạ xòe bàn tay nhìn đại thế giới diễn biến trong bàn tay, khẽ thở dài:

– Mạnh thì đúng là mạnh, tiếc rằng lệch khá xa so với tưởng tượng của ta, không phải trọng khí.

Lý Thất Dạ có thể thu cổ đàn, bia đá trong thời gian ngắn ngủi vì có ẩn tình, bởi vì hắn đã nắm giữ ảo diệu, đại đạo chương pháp của nó.

Ngày xưa Lý Thất Dạ từng nghiên cứu hệ thống công pháp của kỷ nguyên này, lúc ở Cửu Giới, Băng Vũ Tiên Đế từng được một Tiệt Thiên Bi.

Trước kia Lý Thất Dạ nhận được chỉ điểm mới thu được Tiệt Thiên Bi.

Tiệt Thiên Bi ngày trước có cùng nguồn gốc với bia đá này, có thể nói Tiệt Thiên Bi chỉ là phế vật của tấm bia đá này, hoặc nên nói là vật sao chép bản thu nhỏ.

Trước kia Lý Thất Dạ đã nắm giữ hệ thống công pháp của kỷ nguyên này, về sau trải qua các loại thử khiến nàng nắm giữ nhiều binh khí, thuật ngự báu vật của kỷ nguyên này.

Vì thế mà về sau Băng Vũ Tiên Đế được Lý Thất Dạ chỉ điểm mới nhận được Tiệt Thiên Bia. Muốn ngự báu vật vô thượng của kỷ nguyên khác nói dễ hơn làm.

Nhận bia đá và cổ đàn không làm Lý Thất Dạ vui vẻ gì, với hắn thì dễ hư chơi, ngược lại hắn hơi thất vọng.

Từ ý nghĩa nào đó thì Tiệt Thiên Bi là phế phẩm của bia đá, cổ đàn trước mắt, hoặc nên nói là vật sao chép. Uy lực Tiệt Thiên Bi rất lớn.

Cho nên Lý Thất Dạ có kỳ vọng rất cao vào bia đá, cổ đàn, rất có thể chúng là trọng khí. Tiếc rằng khi bia đá, cổ đàn vào tay Lý Thất Dạ mới phát hiện khác với hắn mong chờ, tâm bia đá, cổ đàn không phải trọng khí, uy lực của nó cách biệt xa với trọng khí, nó có cực hạn nhất định.

Đây là lý do Lý Thất Dạ thất vọng.

Nhưng Lý Thất Dạ không để bụng việc bia đá, cổ đàn không phải trọng khí, hắn nhanh chóng thoải mái nhẹ lòng. Nếu là trọng khí, muốn có được nó nói dễ hơn làm. Nếu như thật sự là trọng khí e rằng kinh động Đại Đế Tiên Vương ẩn độn trong Tham
Tác chi địa, bọn họ nhất định sẽ ra tay.

Ong ong ong ong ong!

Lý Thất Dạ khép tay lại, phù văn màu vàn trong tay biến mất theo.

Giờ phút này mọi người ngây ngốc xem bốn phía trước mắt. Trước đó nhiều người muốn thử thu tấm bia đá vào túi mình, Thượng Quan Đồ và Tần Bách Lý đều thất bại.

Hiện tại Lý Thất Dạ lại thành công, hơn nữa hắn làm rất nhẹ nhàng, dễ dàng, dường như chuyện này cỏn con với hắn, nhấc tay một cái liền thành công.

Bây giờ mọi người mới hiểu vừa rồi Lý Thất Dạ không buông lời ngông cuồng, hắn chỉ nói thật. Lý Thất Dạ nói giơ tay một cái là có thể thu bia đá vào túi, hắn thật sự làm được.

Võ Phượng Ảnh há hốc mồm, nàng hoàn toàn không có hình tượng thục nữ, đương nhiên nàng luôn luôn không có thứ đó.

Trong tưởng tượng của Võ Phượng Ảnh dù Lý Thất Dạ yêu nghiệt đến mấy muốn thu tấm bia đá, cổ đàn cũng sẽ rất vất vả. Nhưng giờ Lý Thất Dạ phất tay một cái đã cầm bia đá, cổ đàn, điều này hoàn toàn vượt sức tưởng tượng của Võ Phượng Ảnh, làm nàng hết hồn.

Trong đám người chỉ có Tề Lâm Đế Nữ là không ngạc nhiên, nàng cho rằng Lý Thất Dạ làm thành công chuyện gì cũng không khiến nàng hoảng hốt. Trùm vô thượng như Lý Thất Dạ thì có chuyện gì làm khó được hắn?

Khi Lý Thất Dạ khép tay lại, hắn liếc Võ Phượng Ảnh, cười tủm tỉm hỏi:

– Nàng còn muốn cướp không?

Nghe Lý Thất Dạ hỏi, mọi người nhìn sang Võ Phượng Ảnh. Nhiều người bất giác thụt lùi một bước, lòng thầm sợ hãi, bọn họ cảm thấy Lý Thất Dạ rất tà môn.

Trong mắt bọn họ thì Lý Thất Dạ có mạnh hay không đã chẳng quan trọng, hắn là dị đoan, yêu nghiệt trong mắt họ, không thể tính toán bằng thường quy. Tiểu tử tà môn như vậy làm bọn họ chỉ muốn tránh xa hắn thật xa, miễn cho chiêu đến tai nạn.

Võ Phượng Ảnh tỉnh táo lại, ánh mắt sắc bén:

– Cướp, có gì không dám?

Trong phút chốc mắt phượng sáng rực, từng tia sáng nở rộ như mở ra một thế giới.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng, đừng như lần trước bị ta nháy mắt trấn áp!

Võ Phượng Ảnh là mỹ nữ tuyệt trần lại nói lời thô tục:

– Bà nội ngươi!

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, huyết khí ầm vang. Nhưng huyết khí không lao ra khỏi người Võ Phượng Ảnh, huyết khí gầm rống trong cơ thể nàng, khiến người nghi ngờ có phải thân thể nàng giấu một con cự long không.

Võ Phượng Ảnh là mỹ nữ tuyệt trần, thanh tú yểu điệu. Nhưng bây giờ không ai tưởng tượng được hình dạng thướt tha của Võ Phượng Ảnh, mọi người chỉ thấy nàng như khủng long sắp khạc lửa, cả người nàng chất chứa lực lượng có thể hủy thiên diệt địa.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, khoảnh khắc lực lượng của Võ Phượng Ảnh phát ra, lực lượng đáng sợ trùng kích. Các ngọn núi xung quanh vỡ nát, nháy mắt bị đánh tan.

Võ Phượng Ảnh không hề giỡn, nàng chơi thật, đánh cuộc một keo.

Võ Phượng Ảnh quát, mắt thanh tú trợn tròn:

– Tiểu tử thối, chịu chết đi!

Vù vù vù vù vù!

Một con phượng hoàng bay ra từ mắt Võ Phượng Ảnh.

Phượng hót khắp chốn:

– Chiếp!

Phượng hoàng giương đôi cánh dài vạn dặm, Phượng hoàng sà xuống, mỏ phượng cực kỳ sắc bén tựa thần kiếm mổ Lý Thất Dạ. Không cần nghi ngờ uy lực của nó, mỏ phượng sắc bén có thể đâm thủng tất cả, thần thuẫn cũng thành giấy mỏng.​

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện