Cũng vì Thiên Hoàng Công
Chúa nắm quyền to khiến đệ đệ Thiên Hoàng Thái Tử, phụ thân của nàng cho rằng mình có núi dựa cực kỳ cứng rắn, nên hống hách ngang ngược, trong
mắt không người, cuối cùng chết vì thế.
Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ đã đi vào Phật Dã. Phật Dã cực kỳ rộng lớn, đập vào mắt là thảo nguyên mênh mông vô tận như không thấy cuối.
Nói cũng kỳ, trong Tham Tác chi địa hiếm khi thấy thực vật như vậy. Hảo
Vọng Giác một mảnh tĩnh mịch, đừng nói gốc cây, một ngọn cỏ cũng không
có.
Nhưng Phật Dã thì khác, thảo nguyên mênh mông mọc đầy cỏ dại khô vàng lắc lư theo gió nhẹ thổi tựa thiếu nữ lã lướt.
Nhưng cỏ dại Phật Nguyên rất lạ, chúng nó vừa sinh ra đã khô vàng, màu
sắc ba phần khét đen, cảm giác như sắp chết. Cỏ dài như ma ốm bẩm sinh
tùy thời sẽ chết.
Nhưng chúng nó ngoan cường sinh trưởng, thành cỏ khô trên thỏa nguyên mênh mông, rất là kỳ lạ.
Tề Lâm Đế Nữ có nghe nói một số câu chuyện về Phật Dã, khi thấy cỏ khô mênh mông thầm lấy làm lạ:
– Tại sao Phật Dã có thể mọc cỏ dại?
Như Hảo Vọng Giác không mọc một cọng cỏ, Phật Nguyên lại sinh trưởng cỏ dại, dù khô vàng nhưng vẫn có sinh mệnh.
– Trong Tham Tác chi địa đều là thời gian vỡ nát, dòng sông thời gian dài bị vò nhàu, các kỷ nguyên cổ xưa vỡ vụn.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Có thể nói Tham Tác chi địa sẽ không có sinh mệnh sinh trưởng, trừ phi là đặc biệt nghịch thiên. Phật Dã có thể mọc cỏ dại vì nó có huyền bí.
Tề Lâm Đế Nữ tò mò hỏi:
– Là huyền bí gì?
Tề Lâm Đế Nữ khao khát ham học hỏi.
– Lực lượng, là lực lượng che chở.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Phát ra Tham Tác chi địa có thể sót lại đại lục hay một góc thế giới
đều là tồn tại ghê gớm, chúng nó ẩn chứa lực lượng vô địch cõi đời, nếu
không đã chẳng sót lại khi dòng sông thời gian tan vỡ. Nhưng Phật Dã đặc biệt.
Tề Lâm Đế Nữ chăm chú lắng nghe Lý Thất Dạ kể, không xen lời.
Lý Thất Dạ liếc Tề Lâm Đế Nữ, ung dung hỏi:
– Nàng cảm thấy nếu có ngày thế giới tan vỡ thì nàng sẽ làm sao?
Tề Lâm Đế Nữ không chút suy nghĩ trả lời ngay:
– Giữ mạng.
Câu đó âu cũng là lẽ thường tình, bất cứ sinh linh nào đều có bản năng đó.
Tề Lâm Đế Nữ nói câu kia chẳng có gì lạ, chuyện thường tình, đổi lại ai
khi gặp tai nạn lớn sẽ trước tiên lo giữ mạng, cách làm này không có gì
để chỉ trích.
– Đúng rồi, giữ mạng.
Lý Thất Dạ gật gù:
– Đây là chuyện thường tình, rất nhiều người đều sẽ làm như vậy.
Nói tới đây Lý Thất Dạ lặng im, vẻ mặt buồn bã.
Tề Lâm Đế Nữ nhìn biểu tình của Lý Thất Dạ, thấp thỏm hỏi:
– Công tử, chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?
Lý Thất Dạ ngẩng đầu lên, hắn cười cười, lắc đầu nói:
– Không, nàng nói đúng, lúc nguy nan thì giữ mạng là bản năng, sinh linh nào đều sẽ làm vậy, không có gì chỉ trích được. Nhưng khi tai nạn thật
sự ập đến, giữ mạng không dễ. Muốn giữ mình an toàn trong diệt thế nói
dễ hơn làm, cần phải trả giá lớn.
Lý Thất Dạ nói tới đây đưa mắt nhìn phương xa, ánh mắt sâu thẳm.
Tề Lâm Đế Nữ không hiểu ra sao, câu nói quá thâm ảo, nàng không nghe hiểu.
Qua một lát Lý Thất Dạ liếc Tề Lâm Đế Nữ:
– Đừng trông chờ có chúa cứu thế. Đặc biệt khi diệt thế, thường cái gọi
là chúa cứu thế chẳng qua chiến vì chính mình. Không tế thiên, không tế
địa, không tế sinh linh, người như vậy đã là ghê gớm, cao thượng lắm
rồi.
Tề Lâm Đế Nữ thì thào lặp lại:
– Tế thiên, tế địa, tế sinh linh!
Tề Lâm Đế Nữ cẩn thận nghiền ngẫm lời Lý Thất Dạ, lại liên tưởng những
câu hắn từng nói, nàng suy đoán một khả năng siêu khủng khiếp. Tề Lâm Đế Nữ tỉnh táo lại, rùng mình.
Trong phút chốc Tề Lâm Đế Nữ hiểu tại sao Lý Thất Dạ cứ lặp đi lặp lại
câu
‘đừng trông chờ có chúa cứu thế’. Tề Lâm Đế Nữ tưởng tượng một điều
rất khủng khiếp, khả năng khủng bố đó khiến người rét run.
– Được rồi, chúng ta không nói đến việc xa xôi như vậy.
Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, mỉm cười nói:
– Phật Dã có thể sinh trưởng ra cỏ dại khô vàng vì từng có các trùm vô
thượng che chở tại đây, có ức vạn sinh linh kiên định tín ngưỡng không
thay đổi. Lực lượng che chở, tín ngưỡng mênh mông khiến nơi này tràn
ngập sự sống.
– Nhưng lực lượng hủy diệt là không cách nào tưởng tượng, không thể phá
giải. Dù lực lượng che chở mạnh đến đâu, tín ngưỡng mênh mông cỡ nào
cũng không thể bảo vệ thế giới này. Cỏ dại chỉ miễn cưỡng sinh tồn được, những cỏ dại ngoan cường sinh trưởng nên mới khác với cỏ dại ở thế giới bên ngoài. Chúng nó bẩm sinh đã khiếm khuyết, bị khiển trách.
Lý Thất Dạ thở dài thườn tượt, không nói gì thêm.
Tề Lâm Đế Nữ ngỡ ngàng, đây là kỷ nguyên cường đại biết bao. Trên mảnh
đất này từng cư ngụ sinh linh cường đại biết bao nhưng cuối cùng hóa
thành đất tàn.
Lý Thất Dạ nói với Tề Lâm Đế Nữ, tiếp tục tiến lên trước:
– Đi thôi, chúng ta lên Đà Lĩnh.
Đà Lĩnh cách Đế Hóa thành không quá xa, chặng đường mười vạn dặm là
cùng. Nhưng Đà Lĩnh là điểm khởi đầu Phật Dã, bước qua Đà Lĩnh mới chính thức vào Phật Dã, thật sự hiểu biết kỳ diệu của Phật Dã.
Đà Lĩnh là một ngọn núi cao, núi cực kỳ hùng vĩ kéo dài ngàn dặm. Khiến
người rung động không phải Đà Lĩnh hùng vĩ mà là kiến trúc bên trên nó.
Trên Đà Lĩnh có vô số tường đổ ngói vỡ, đạp vào mắt là các cổ điện Phật
vũ mênh mông. Các cổ điện Phật vũ từng vô cùng to lướn, một số Phật xá
cao cỡ vạn trượng, một cây cột Phật chống tận trời.
Nhưng những cổ điện Phật vũ đã sụp, khắp nơi là tường sụp vách đổ, ngói nát gạch vụn đầy đất, một thế giới hoang tàn.
Xem thế giới hoang tàn trước mắt là có thể tưởng tượng nơ ianỳ từng
hoành vĩ, náo nhiệt biết bao. Chốn này từng là thế giới Phật quốc, tại
đây từng có vô số thần tăng tu đạo tham thiền, đáng tiếc cuối cùng thành đống phế tích, tất cả không còn tồn tại.
Trong Đà Lĩnh có các bậc thềm đá đại đạo từ dưới Đà Lĩnh kéo dài lên trên tới tận đỉnh núi.
Lý Thất Dạ dẫn Tề Lâm Đế Nữ đến chân Đà Lĩnh, đứng trước thềm đá liên
miên kéo lên trên. Nhìn thềm đá cho cảm giác như đại đạo lên trời, các
thềm đá không có tiên quang Phật âm nhưng nhìn nó hoảng hốt như thấy
từng có vô số sinh linh ba quỳ chín lạy, từng bước lạy lên.
Tề Lâm Đế Nữ ngập ngừng nói:
– Hình . . . hình như ta thấy ảo giác.
Vì đến cảnh giới như Tề Lâm Đế Nữ không dễ ín hra ảo giác, đạo tâm của nàng cực kỳ kiên định, không dễ bị ảo giác mê hoặc.
– Chuyện này bình thường.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Nếu nàng sinh trong thời đại kia. Khi nàng đứng đây thì đừng nói đạo
hạnh, dù nàng là Thượng Thần thấp vị cũng lập tức quỳ xuống đấy.
– Quỳ tạp xuống, chân thành kính ngưỡng ba quỳ chín lạy, từng bước quỳ
lạy lên. Nhưng thời gian quá xa xôi, hủy diệt quá cường đại, đã xóa nhòa độ hóa của chỗ này, không thì nàng đứng đây sớm bị độ hóa thành môn hạ
sư.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Tề Lâm Đế Nữ sợ hãi hỏi:
– Một niệm độ hóa, này là yêu thuật sao?