Nghe Lý Thất Dạ nói, nhiều người lòng rung động, đám người nhìn hướng Kim Qua.
Kim Qua giật mình, gã rất ít biết bí văn như thế. Nhưng trong gia tộc có ghi chép nói Phật Dã có báu vật ghê gớm, cho đến nay Kim Qua còn
tưởng ý chỉ bỉ ngạn có báu vật gì lợi hại, giờ nghe Lý Thất Dạ nói thì
gã cảm thấy rất có thể là Lượng Thiên Xích.
Trong phút chốc biết bao người nhễu nước miếng. Báu vật mà Chiến
Vương Thiên Đế cũng muốn, vậy nó là báu vật nghịch thiên biết bao.
– Lượng Thiên Xích.
Tần Bách Lý lẩm bẩm:
– Có thước này trong tay nàng là có thể lượng tất cả? Tiếc rằng không được chính mắt thấy, thật tiếc nuối.
Tần Bách Lý biết rõ dù Lượng Thiên Xích có trong Hoàng Kim Miếu thì
gã cũng không dám đi tìm, bởi vì không nắm chắc khi tìm được Lượng Thiên Xích có giữ được đạo tâm không. Hễ không kiềm giữ được đạo tâm là Tần
Bách Lý sẽ chết tại đây.
– Muốn nhìn cũng không khó.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đã đến rồi thì lấy ra cho các ngươi mở rộng tầm mắt.
Những người có mặt phân chấn tinh thần, nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Tần Bách Lý, Kim Qua lòng máy động, hai người cũng rất muốn thấy Lượng
Thiên Xích.
– Vậy xin làm phiền Lý đạo huynh.
Tần Bách Lý hưng phấn chắp tay nói:
– Xin Lý đạo huynh cho chúng ta mở rộng tầm mắt, không uổng chuyến đi này.
Lý Thất Dạ cười cười, chắp hai tay niệm Phật:
– A di đà Phật.
Dứt lời Phật quang ngút trời, trong khoảnh khắc đó Lý Thất Dạ hóa thành một thánh Phật.
Thấy bộ dạng của Lý Thất Dạ, Kim Qua khẽ thở dài:
– Một niệm thành Phật.
Kim Qua biết về mặt đạo tâm không cách nào bắt kịp Lý Thất Dạ, hy vọng duy nhất là so cao thấp về đạo hạnh với hắn.
Nhìn Lý Thất Dạ háo thành Phật, đám người cảm thấy gặp quỷ, muốn hóa
Phật liền hóa Phật, đạo tâm này quá nghịch thiên. Trên đời mấy ai làm
được điều này? Chỉ có hánh Đế được gọi là đạo tâm kiên định nhất có thể
làm được.
Lý Thất Dạ bước tới giữa Hoàng Kim Miếu, chân đạp xuống.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Như tiếng mặt đất nứt ra, thật sự đất nứt nẻ. Dưới chân Lý Thất Dạ
biết ra từng đợt Phật pháp, chỉ thấy Phật pháp luân chuyển kinh văn,
trong nháy mắt tràn đầy Hoàng Kim Miếu. Nguyên Hoàng Kim Miếu như được
khắc từng bộ kinh văn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung rinh, chính giữa Hoàng Kim Miếu chậm rãi tách ra, xuất hiện một Phật đàn. Phật đàn chậm rãi vươn lên.
Trên Phật đàn đặt một thứ, là một cây thước cổ. Ánh sao quanh thước
cổ như tụ tập linh vạn cổ, mỗi tia sáng nhấp nháy như một thời đại.
Thước cổ như thế tuy không tỏa sáng chói lòa nhưng ai nhìn nó cũng lòng
run rẩy.
Vì thước cổ này chịu tải trứ vạn cổ, nó có thể đo lường từng thời
đại, đo mọi thứ trên đời. Đại thế, thiên đạo, vạn cổ, hết thảy đều có
thể đo lường.
Nhìn cây thước, Kim Qua, Tần Bách Lý không kiềm nén được kêu lên:
– Lượng Thiên Xích!
Báu vật như thế bảo không động lòng là lừa người, vì Kim Qua, Tần Bách Lý biết Lượng Thiên Xích có ý nghĩa gì.
– Thước tốt.
Lý Thất Dạ cầm Lượng Thiên Xích lên đo thử, chậm rãi nói:
– Vạn cổ đang biến nhưng thước đo không thay đổi, thiên địa vạn vật đều có thước tấc.
– Không chỉ là Lượng Thiên Xích kinh thế.
Kim Qua bất đắc dĩ nói:
– Lý đạo hữu cũng là tuyệt thế kinh người, một đạo thông vạn đạo, có
thể mở ra Phật gia chi pháp. Với Lý đạo hữu thì trên đời không có công
pháp nào không tu luyện được.
Kim Qua không uổng là người có thể trở thành Đại Đế, gã liếc sơ liền
biết huyền diệu. Lý Thất Dạ không đơn giản là một niệm hóa Phật, không
chỉ tạm thời hóa Phật. Lý Thất Dạ hóa Phật có thể thông Phật pháp, tinh
thông Phật gia.
– Chỉ là thuật vặt thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nhiều người nghiên cứu về Hoàng Kim Miếu, bao nhiêu Đại Đế Tiên
Vương từng nghiên cứu. Lão già Chiến Vương của các ngươi cũng từng mở ra Phật đàn, chỉ tiếc hắn không dính nhân quả nên cầm lên rồi buông xuống
lại.
Đám người rung động tâm hồn. Thì ra Chiến Vương Thiên Đế từng cầm cây Lượng Thiên Xích chẳng qua không mang nó đi.
Mọi người hiểu rằng Tiên Vương cao vị có thể mang báu vật ra khỏi
Hoàng Kim Miếu,
chẳng qua bọn họ không muốn dính vào nhân quả. Đại Đế
Tiên Vương dính phải nhân quả sẽ chiêu đến thiên tru, đối với bọn họ tuy Lượng Thiên Xích khiến người động lòng nhưng thiên tru càng đáng sợ.
Lý Thất Dạ nhìn Lượng Thiên Xích trong tay, lại nhìn bỉ ngạn Sông
Hằng phía xa, tầm mắt dừng lại trên các thánh Phật Hoàng Kim Miếu.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Thước này có duyên với ta, là lúc ta nên mang nó đi.
Vù vù vù vù vù!
Trong khoảnh khắc đó người Lý Thất Dạ phát ra từng lũ Phật quang rơi xuống như con chim rụng lông.
Từng lũ Phật quang rơi xuống đất, biến mất trong đất bùn, trông cực kỳ quái dị.
Lý Thất Dạ bước ra từ Phật quang, Phật quang vẫn rơi rụng tại chỗ.
Trông như Lý Thất Dạ cởi cái áo, áo rũ xuống đất còn hắn thì đã bước ra.
Cảnh tượng giống như Lý Thất Dạ bước ra từ Phật thai, thoát khỏi Phật pháp, Phật giới. Lý Thất Dạ nhảy ra nhân quả, nhảy ra luân hồi, không ở trong ngũ hành.
Phật quang lần lượt rơi xuống, Lý Thất Dạ mang Lượng Thiên Xích đi ra Hoàng Kim Miếu, hết sức nhẹ nhàng.
Thấy cảnh đó, nhân vật đẳng cấp lão tổ hét chói tai:
– Không . . . Không . . . Không thể nào!
Chưa từng có ai mang báu vật ra khỏi Hoàng Kim Miếu được, bây giờ Lý
Thất Dạ mang Lượng Thiên Xích đi ra. Mọi người sợ hãi mắt tròn mắt dẹt,
quá rung động hồn người.
Trong phút chốc biết bao người há hốc mồm, giật mình suýt rớt cằm xuống được.
Kim Qua tâm phục khẩu phục nhìn:
– Thoát Phật thai, Lý đạo hữu làm vậy là Phật gia nhân quả vô song.
Nếu Lý đạo hữu sinh trong Phật gia nhất định có thể trở thành một thế hệ Phật chủ vô song, nơi Lý đạo hữu đứng sẽ hóa thành Phật quốc, độ ngàn
vạn tín đồ, truyền Phật đạo bất hủ.
Lý Thất Dạ mang Lượng Thiên Xích ra ngoài không phải vì bản thân hắn
mạnh chỉ vì hắn có Phật duyên mãnh liệt. Lý Thất Dạ cởi Phật thai tức là nhảy ra nhân quả, nghĩa là Phật luôn ở trong lòng hắn, bản thân Lý Thất Dạ chính là Phật!
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Chỉ là tiểu xảo, Phật duyên của ta đủ nên mới cởi Phật thai được.
Vì trong tay Lý Thất Dạ có Phật chủng nên cởi Phật thai dễ như trở
bàn tay. Nếu như là một vị thánh Phật muốn cởi Phật thai sẽ phải trải
qua chín chín tám mươi mốt nạn.
Vì Lý Thất Dạ có được Phật chủng nên hắn có thể xuống phạt đài, trong Phật Dã này hắn có thể nhảy ra nhân quả của Phật gia, nên hắn mang
Lượng Thiên Xích ra bình yên mà không bị Hoàng Kim Miếu thu.
– Ta không còn lời nào để nói.
Tần Bách Lý cười khổ nói:
– Muốn thành Phật liền thành Phật, muốn thoát thai liền thoát thai.
Vạn pháp đã ở trong lòng Lý huynh, đạo hạnh mạnh hay yếu không quan
trọng với Lý huynh. Trong lòng Lý huynh muốn thì là đạo. Trước kia từng
có Tiên Đế nói với ta nếu ngươi có đạo tâm vô song thì trên đời nơi nơi
là pháp, khi đó ta không hiểu, cũng không tin, hôm nay ta đã rõ.