Đế Bá

Hãm Hại (2)


trước sau

Lần này Ngự Long Tử Kỵ kiêu ngạo cướp báu vật mà còn để lại nhiều người sống làm nhân chứng, lòng dạ quá ác.

Ngự Long Đồng Tử muốn dẫn họa thủy hướng Lý Thất Dạ, muốn khiến người trong thiên hạ đối địch với hắn.

Ngự Long Đồng Tử cười lạnh trước những người đứng ra tố cáo, kiêu ngạo nói:

– Mấy món báu vật tầm thường có là gì? Lý huynh xem trúng báu vật của các ngươi là vinh diệu của các ngươi, cho các ngươi sống đã là đặc biệt khai ân, các ngươi nên cảm kích Lý huynh nhân từ mới đúng.

Vốn tất cả đầu mâu chỉ hướng Lý Thất Dạ giờ Ngự Long Đồng Tử nói câu đó càng là bằng chứng như núi, không cần hỏi mọi người đều khẳng định hắn ai khiến Ngự Long Tử Kỵ cướp bóc bọn họ.

Các cặp mắt giận trừng Lý Thất Dạ, bao người mắt tóe lửa, hận không thể xé xác hắn ra báo thù cho đồng môn đã chết.

Âm Hoa Lệ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ:

– Lý Thất Dạ, tuy ngươi rất mạnh nhưng chuyện này làm quá đáng.

Âm Hoa Lệ lạnh lùng nói:

– Ngươi tốt nhất có giải thích hợp lý cho việc này, không thì sẽ không ai chịu bỏ qua!

Trong số người có mặt thì Âm Hoa Lệ mạnh nhất, chỗ dựa cũng lớn nhất. Những người khác không dám ngay mặt đối địch, quát vào mặt Lý Thất Dạ nhưng Âm Hoa Lệ dám. Dù sao Âm Hoa Lệ là chưởng môn truyền thừa một môn song đế, nàng có thực lực và tự tin.

– Giải thích hợp lý?

Lý Thất Dạ nhìn mọi người, lại nhìn Ngự Long Đồng Tử, mỉm cười nói:

– Ta chưa bao giờ cần giải thích.

Ngự Long Đồng Tử hét to:

– Đúng rồi, Lý huynh của chúng ta là ai? Là thần nhân cửu thiên thập địa, Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh tương lai, còn cần giải thích với các ngươi sao?

Ngự Long Đồng Tử chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Lý Thất Dạ nói câu đó cộng thêm Ngự Long Đồng Tử kêu gào khiến mọi người mắt tóe lửa, ngọn lửa giận dữ có thể đốt cháy hắn. Mọi người nghiến răng, Lý Thất Dạ và Ngự Long Đồng Tử nói câu đó rất quá đáng.

Tề Lâm Đế Nữ nghe vậy thì cười khổ, đây đúng là lửa cháy đổ thêm dầu.

Âm Hoa Lệ tức giận quát:

– Lý Thất Dạ, nói vậy là ngươi muốn đối địch với Vãn Hà cốc ta!?

Dù sao mấy câu đó khiến Vãn Hà cốc không có bậc thang leo xuống.

Có tu sĩ bị cướp oán giận châm chọc:

– Hừ! Dù ngươi mạnh hơn nữa chẳng lẽ cho rằng đã vô địch thiên hạ? Ngươi nghĩ sức một mình có thể đối kháng người trong thiên hạ sao? Ngươi quá cuồng!

Người khác hét to:

– Khinh người quá đáng, chúng ta tuyệt đối không thể nhịn nữa!

Lý Thất Dạ lười quan tâm người ta kêu gào, hắn nhìn Ngự Long Đồng Tử, mỉm cười nói:

– Vậy là các ngươi muốn hiệu trung với ta?

– Đúng vậy!

Ngự Long Đồng Tử cười toe toét, lớn tiếng nói:

– Lý huynh là thần nhân tuyệt thế, phong thái vô địch của Lý huynh khiến tiểu đệ khâm phục sát đất. Lý huynh là Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh tương lai, được hiệu lực cho thần nhân như Lý huynh là vinh hạnh của ta, là vinh quang của chúng ta. Chỉ cần Lý huynh ra lệnh một tiếng thì Ngự Long Tử Kỵ chúng ta nguyện vượt lửa qua sông, ruột gan đổ đầy đất vì Lý huynh!

Giọng Ngự Long Đồng Tử rất lớn nhưng muốn mọi người đều nghe rõ.

Đây là điều Ngự Long Đồng Tử muốn, gã cố ý bêu xấu Lý Thất Dạ, khiến hắn thành kẻ thù toàn thiên hạ. Ngự Long Đồng Tử còn sợ Lý Thất Dạ giải thích cho mọi người biết mình trong sạch, ai dè hắn không thèm, điều này trúng ý của gã.

– Không cần vượt lửa qua sông, ruột gan đổ đất.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Đi đi, Sông Hằng ở đó, điều các ngươi cần làm chỉ là nhảy vào Sông Hằng.

Ngự Long Đồng Tử ngây người, cười gượng:

– Lý huynh đùa vui quá.

Lý Thất Dạ phất tay:

– Ta chưa bao giờ đùa giỡn, nhảy đi, ta chờ mất kên nhẫn rồi.

Không chỉ Ngự Long Đồng Tử sững sờ, mọi người ngây ra, tất cả nhìn Lý Thất Dạ và Ngự Long Đồng Tử.

Ngự Long Đồng Tử cười gượng gạo:

– Lý huynh, trò đùa này không vui chút nào.

– Ai bảo ta đùa?

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Các ngươi
đã muốn hiệu trung với ta thì nên nghe lệnh, không tuân theo mà dám bảo là hiệu trung với ta?

Ngự Long Đồng Tử bực bội, lạnh lùng nói:

– Lý huynh, chúng ta hiệu trung với Lý huynh, vượt lửa qua sông vì Lý huynh. Chúng ta vì Lý huynh không tiếc đối địch với người trong thiên hạ, cướp sạch báu vật của thiên hạ nhưng thứ lỗi khó làm hành động tự sát này.

– Có theo lệnh hay không do ngươi quyết định được sao?

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Đã làm chó săn thì ên có giác ngộ của chó săn. Chủ nhân kêu ngươi lên thì phải lên, không đến lượt ngươi tự quyết định!

Bị Lý Thất Dạ nhục nhã trước mặt mọi người làm Ngự Long Đồng Tử sắc mặt khó xem nói:

– Ngươi . . . !

Các đệ tử Ngự Long Tử Kỵ trừng Lý Thất Dạ, bọn họ là kẻ cướp hung hãn tàn nhẫn nhưng bị hắn gọi là chó săn, bọn họ khó nuốt xuống cơn tức này.

– Nhìn cái gì, còn không quỳ trứ dập đầu nhận sai!?

Lý Thất Dạ lạnh lùng liếc Ngự Long Đồng Tử:

– Sau đó tất cả nhảy vào Sông Hằng đi, đây là mệnh lệnh ta dành cho chó săn các ngươi!

Các đệ tử Ngự Long Tử Kỵ, Ngự Long Đồng Tử rực cháy lửa giận. Bọn họ chỉ diễn kịch, muốn hãm hại Lý Thất Dạ, ai ngờ hắn diễn giả làm thật. Ngự Long Đồng Tử, Ngự Long Tử Kỵ buộc đâm lao phải theo lao.

Mọi người không ngờ có chuyển biến như vậy, không khí cứng ngắn. Tất cả nhìn Lý Thất Dạ và Ngự Long Đồng Tử.

Không khí nặng nề, những người mới rồi giận trừng Lý Thất Dạ đều không nói chuyện. Mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt, rất nhiều người giảm bớt lửa giận.

Mọi người bình tĩnh hơn, lấy lai tinh thần, quay sang nhìn nhau. Bọn họ nghĩ kỹ thì cảm thấy sự việc không đơn giản.

– Lý huynh, nếu đường khác nhau thì không chung lối.

Ngự Long Đồng Tử chắp tay nói:

– Huynh đệ chúng ta tràn đầy lòng thành hiệu trung, nguyện truy tùy Lý huynh đánh ra một mảnh giang sơn nhưng Lý huynh xem chúng ta như chó săn, khiến người vô cùng thất vọng.

– Các ngươi quá xem trọng chính mình, bằng vào các ngươi đủ tư cách làm chó săn cho ta sao?

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Trình độ cỡ các ngươi chỉ miễn cưỡng lót giày cho ta, nên đừng đứng đây chường mắt nữa, nhảy xuống Sông Hằng tự vẫn đi!

Trong Ngự Long Tử Kỵ có đệ tử không nhịn được nữa tức giận quát:

– Khinh người quá đáng!

Ngự Long Tử Kỵ từng khiến bao nhiêu người nghe tiếng sợ vỡ mật, ai nấy đều là kẻ cướp kiêu dũng hung tàn. Biết bao người trông thấy bọn họ liền chân run cầm cập nhưng bây giờ bị người nhục nhã thế này, hỏi sao Ngự Long Tử Kỵ nhịn được.

Nếu Ngự Long Đồng Tử không ngăn cản thì đệ tử Ngự Long Tử Kỵ đã ùa lên liều mạng với Lý Thất Dạ. Thật sự là khinh người quá đáng, Ngự Long Tử Kỵ khó thể nhịn được nữa.

Ngự Long Đồng Tử biết không diễn kịch được nữa, gã chắp tay hướng Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:

– Lý huynh, nếu đường khác nhau thì không chung lối. Chúng ta xin cáo từ.

Ngự Long Đồng Tử xoay người đi.

Nhưng Ngự Long Đồng Tử mới dẫn Ngự Long Tử Kỵ rời đi thì Lý Thất Dạ đã chắn trước mặt họ.

Lý Thất Dạ đứng đó, mỉm cười nói:

– Bây giờ muốn đi cũng đã muộn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện