Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ khẽ hỏi:
– Về khách nhân trên thuyền thì tiên trưởng định xử trí như thế nào?
– Tùy bọn họ.
Lý Thất Dạ cười thật tươi:
– Có câu tục ngữ nói hay, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau. Ai mới là con mồi phải chờ đến phút cuối mới biết.
Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ lại vái:
– Tiểu nhân tuân mệnh.
Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ lặng lẽ lui ra.
Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ đi rồi Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn phương xa im lặng thật lâu.
Qua một lúc Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Có lẽ đã tới lúc dùng đế huyết của Đại Đế Tiên Vương hiến tế, chờ xem
ai mắt mù, có người muốn tự tìm đường chết thì không thể trách ta.
Khóe môi Lý Thất Dạ cong lên.
Lý Thất Dạ quay về phòng, phong kín không gian, ngồi xếp bằng trên
giường. Lý Thất Dạ lấy Lượng Thiên Xích ra nghiên cứu cẩn thận, quan sát kỹ.
Lượng Thiên Xích là báu vật cực kỳ nghịch thiên, có thể nói là đỉnh một kỷ nguyên.
– Tuy rằng không chủ công phạt nhưng vô song trên đời, tuyệt thế khó có.
Lý Thất Dạ nhìn Lượng Thiên Xích trong tay, ung dung nói:
– Tuy nhiên trong chiến tranh nó ảnh hưởng cục diện chiến đấu rất nhỏ.
Nếu như đại chiến mở ra, người người đều tìm vật nghịch chuyển chiến
cuộc.
Tuy Lượng Thiên Xích rất lợi hại, cực kỳ nghịch thiên nhưng nó không
phải binh khí chủ chiến, là báu vật loại phụ trợ. Lượng Thiên Xích là
báu vật đỉnh nhưng không phải báu vật đám người kia theo đuổi. Nếu là
trọng khí kỷ nguyên chủ chiến công phạt thì những Đại Đế Tiên Vương sẽ
không tiếc mọi giá cướp Lượng Thiên Xích vào tay.
Lý Thất Dạ nhìn Lượng Thiên Xích trong tay, lặng im:
– Có lẽ nên xem thu hoạch ở Viễn Hoang.
Chuyến đi tới Phật Dã chỉ là tiện đường với Lý Thất Dạ, hắn chỉ thuận tay lấy Lượng Thiên Xích, mục đích của hắn là Viễn Hoang.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Nên đến thì sẽ tới. Khi hắc ám buông xuống nhất định sẽ có trọng khí hiện thế!
Mắt Lý Thất Dạ nhìn phương xa xôi, chìm trong suy tư.
– Trên đời không có chúa cứu thế.
Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài:
– Cứu thế, điều này nói dễ hơn làm, nó không đơn giản là càn quét hắc
ám. Trên đời không ai có thể cứu thế, dù xóa tan hắc ám một thế cũng
không xua đi hắc ám suốt kiếp. Lòng người còn thì hắc ám không bao giờ
diệt!
Nói tới đây Lý Thất Dạ chìm trong thinh lặng. Lý Thất Dạ không phải chúa cứu thế, hắn cũng không muốn làm. Nhưng khi chuyện nên đến buông xuóng, Lý Thất Dạ buộc phải đứng ra, hắn không có lựa chọn khác, hắn không thể khoanh tay mặc kệ.
– Lần này gặp gỡ hy vọng tương lai sẽ có kết thúc.
Lặng im một lúc lâu Lý Thất Dạ khẽ nói:
– Đã tới lúc chấm dứt, thế giới này ai là người tốt, ai là người xấu, trong lòng thế nhân cũng không rõ.
Lý Thất Dạ mỉm cười.
Trên đời ai là người tốt, ai là người xấu, ai là người thủ hộ, ai là
chúa cứu thế, ai là tiên hiền, ai là ma vương, thế nhân đều không biết.
Tiên hiền trong lòng bọn họ có lẽ là ác ma, đồ tể đối với họ có khi mới
là người luôn bảo vệ thế giới này.
Lý Thất Dạ không quan tâm cái nhìn của người đời, điều hắn muốn làm là
chấm dứt tất cả, đời này đã tới lúc dọn dẹp một số si mị võng lượng.
Có tồn tại ngủ vùi trong hắc ám mà thế nhân không biết, có tồn tại không thể tưởng tượng, Lý Thất Dạ không để ý, đời này hắn nhất định quét cửu
thiên thập địa!
Số Hiệu Vạn Cổ bổ sung xng lại khởi hành đi hướng Viễn Hoang.
Viễn Hoang là trạm cuối Tham Tác chi địa, cũng là chốn hẻo lánh nhất,
hung hiểm nhất Tham Tác chi địa. Trong Viễn Hoang đừng nói cường giả
bình thường, xem như là Thượng Thần, thậm chí là Đại Đế Tiên Vương đều
khó sống trở ra. Người nhắc tới Viễn Hoang nguy hiểm đều sẽ biến sắc.
Đường đến Viễn Hoang vô cùng xa xôi, Số Hiệu Vạn Cổ yên lặng nhiều vì
hành khách đi Viễn Hoang giảm bớt rất nhiều. Người có
tiền đi Viễn Hoang đều không dám tùy tiện đi tới đó mạo hiểm, vì đi Viễn Hoang thường rất
có thể là đi chịu chết.
Lý Thất Dạ bế quan tu luyện suốt chuyến đi, đóng cửa không ra. Mấy ngày
nay Võ Phượng Ảnh tới tìm Lý Thất Dạ nhưng bị Tề Lâm Đế Nữ ngăn lại, vì
hắn nói không gặp khách, đã phong kín không gian.
Nói cũng kỳ, Võ Phượng Ảnh không ồn ào, nàng ngoan ngoãn chờ Lý Thất Dạ ra.
Trên đường đi Viễn Hoang, Lý Thất Dạ bế quan không bước ra ngưỡng cửa
một bước. Tề Lâm Đế Nữ làm tròn trách nhiệm canh giữ ở cửa, bởi vì Lý
Thất Dạ phong kín không gian nên căn phòng tĩnh lặng.
Tề Lâm Đế Nữ canh chừng ở cửa cho rằng Lý Thất Dạ đang tiềm tâm tu luyện, tham ngộ vô thượng đại đạo trong không gian kín.
Tề Lâm Đế Nữ không hay biết Lý Thất Dạ không có mặt trong phòng, hắn chỉ phong không gian.
Lý Thất Dạ thậm chí không ở trong Số Hiệu Vạn Cổ, không ai biết hắn rời
khỏi thuyền từ khi nào, không ai tìm tòi được tung tích của hắn, suy
tính được hành tung của hắn, dù là Đại Đế Tiên Vương cũng thua, vì Lý
Thất Dạ xóa hết mọi dấu vết.
Khi Đế Hóa thành khởi hành đi Viễn Hoang thì Lý Thất Dạ xóa bỏ bát cứ
dấu vết mình ở trong thời không, chẳng ai có thể truy tìm tung tích,
không ai suy tính ra. Dù Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh ra tay
suy tính cũng vô dụng.
Lý Thất Dạ đã lên kế hoạch từ lâu, với hắn thì đi Viễn Hoang chỉ là tiện đường, ngụy trang. Mục đích thật sự của Lý Thất Dạ là gặp một người, có thể nói mục đích hắn đến Thanh Châu vì gặp người đó.
Bên trong dính dáng bí mật to lớn, một bí mật không cho phép bất cứ người nào biết.
Không gian chưa biết, tọa độ chưa biết, địa điểm chưa biết, mọi thứ chưa biết. Tại đây tất cả bị che lấp, bất cứ tồn tại, bất cứ sinh linh nào
đều không thể xem thấu chỗ này. Mặc kệ là tùm vô thượng hay Đại Đế mười
hai Thiên Mệnh đều không cách nào xem thấu.
Đó là một nơi cực kỳ bí ẩn, một nơi giấu kín tuyệt đối. Không khoa trương khi nói trời cũng không nhìn thấu chỗ này được.
Lý Thất Dạ ngồi tại đây yên lặng chờ, không tiếng động, hắn như hòa thành một với không gian tuyệt bí.
Dùng từ tuyệt bí không đủ để hình dung nó, vì chỉ có hai người biết
không gian này, một là Lý Thất Dạ, người khác là người hắn chờ. Không
khoa trương khi nói Minh Nhân Tiên Đế cũng không biết nơi đây.
Vì đây là bí mật kinh thiên, bí mật mãi mãi không lộ ra ngoài ánh sáng, bí mật không ai được biết.
Không gian dao động nhẹ, có một người đi đến nơi này, đó là người Lý Thất Dạ chờ.
Một người tuyệt bí, mặt mày, tượng trưng, thân phận, tên tuổi, hết thảy đều bị che lấp, không cho người xem thấu mình.
Lý Thất Dạ nhìn người đến, mỉm cười nói:
– Thời gian ước hẹn ngươi đến muộn.
Người tới luôn bao phủ trong tuyệt bí. Thân phận, lai lịch, mọi tứ của
người đó trên đời chỉ có một người biết, đó là Lý Thất Dạ.
– Đường đi xa xôi, tới một chuyến không dễ dàng.
Người kia mỉm cười nói:
– Hơn nữa quá nhiều cặp mắt nhìn, đi xa nhà một chuyến không dễ.
Lý Thất Dạ cười cười, mọi ý nghĩa ẩn trong nụ cười.
Lý Thất Dạ lên tiếng:
– Đời này nên tới đi.
– Cho dù không nên cũng đã đến lúc chấm dứt.