Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Khởi nguồn của bọn họ ở đó.
Lý Thất Dạ chỉ hướng Viễn Hoang.
Mọi người giật mình kêu lên, Thích Hồn Lâm cũng vậy:
– Viễn Hoang!
Thích Hồn Lâm kinh ngạc kêu lên:
– Không . . . Không thể nào, ra từ Viễn Hoang? Tuy Viễn Hoang có Huyết Hoang nhưng chúng nó không cách nào rời khỏi Viễn Hoang.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Đây là kỷ nguyên còn sót lại, thời gian của bọn họ đã trôi xa, thứ gì
của Viễn Hoang cũng không thể xuất hiện trên đời, không thể đi trên thế
gian. Hễ chúng nó bước ra thì thời gian ức ức vạn năm thời gian sẽ chảy
qua người bọn họ, khiến họ thành tro trong chớp mắt.
Lý Thất Dạ tạm dừng:
– Nhưng từng có một người dã tâm có suy nghĩ rất ghê gớm, bọn họ muốn
mang Huyết Hoang đến thế gian, dùng thủ đoạn cực kỳ nghịch thiên để
Huyết Hoang giao hợp với sinh linh khác sinh ra sinh mệnh hoàn toàn mới. Nhưng việc này trái thiên đạo, chỉ có sinh ra quỷ vật nửa chết nửa
sống, khó sinh sản nên về sau có tộc Huyết Di.
Nghe Lý Thất Dạ nói xong Thích Hồn Lâm rùng mình:
– Tính làm gì đây?
Thích Hồn Lâm hoảng sợ nói:
– Không . . . Không lẽ muốn sáng tạo một chủng tộc, một sinh mệnh mới?
– Không đúng!
Thích Hồn Lâm nói xong lại phủ nhận lời của mình:
– Đây là trời cũng không cho phép, nếu như sáng tạo sinh mệnh sẽ bị tru diệt, kiếp nạn này khủng bố không thua gì thiên tru.
Trong khoảnh khắc Thích Hồn Lâm suy nghĩ rất nhiều, lão dù gì là Thượng
Thần, tiếp xúc được nhiều thứ, biết nhiều điều hơn. Trong lĩnh vực
Thượng Thần Thích Hồn Lâm biết nhiều điều kẻ yếu không biết.
Nghĩ đến các loại, Thích Hồn Lâm rùng mình, vì lão nghĩ đến một truyền
thuyết vô cùng xa xôi. Không có ai biết truyền thuyết này là thật hay
giả nhưng Thích Hồn Lâm không dám nghĩ nhiều, không dám hỏi, dù lão có
là Thượng Thần.
Bởi vì truyền thuyết này liên quan tới nhiều thứ, đến khởi nguồn, đến
tiên hiền, đến thần, ma, thiên và bách tộc. Có thể nói mua này dính dáng toàn bộ, không chủng tộc nào thoát khỏi.
Nên Thích Hồn Lâm thà không nghĩ nhiều, thà rằng làm bộ như không biết.
Thích Hồn Lâm không muốn tìm tòi nghiên cứu truyền thuyết này. Thật ra
thì vạn cổ đến nay không chỉ Thích Hồn Lâm làm thế, nhiều Thượng Thần,
có cả Đại Đế Tiên Vương không muốn đối diện.
Nhóm Tề Lâm Đế Nữ không suy nghĩ sâu xa như thế, bọn họ không chạm đến lĩnh vực này được.
– Tộc Huyết Di trở lại Viễn Hoang vì lá rụng về cội sao?
Thích Hồn Lâm lẩm bẩm:
– Bọn họ muốn làm cái gì?
Thích Hồn Lâm hoảng hốt.
– Mặc kệ bọn họ làm gì.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Có vài thứ không phải ai đều có thể nhúng chàm, đặc biệt là một số quỷ vật không thể gặp ánh sáng.
Mắt Lý Thất Dạ lạnh lẽo.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ vang lên, một hạm đội khổng lồ lướt đến. Hạm đội chạy vào cảng, đậu dưới vách đá.
Thấy hạm đội như vật khổng lồ, có người hoảng sợ nói:
– Là hạm độ Chiến Vương thế gia, lái nguyên hạm đội tới là muốn làm gì?
Trên hạm đội vật khổng lồ có dấu hiệu của Chiến Vương thế gia, đây đúng là hạm đội của Chiến Vương thế gia.
Kim Qua, Thiên Hoàng Công Chúa đứng trên một chiếc chiến hạm. Trong hạm
đội xuất hiện các đoàn người, từng đội mặc áo giáp, khí thôn sơn hà, tựa như dòng lũ sắt thép càn quét Kim Qua, một quân đoàn cực kỳ mạnh mẽ bá
đạo.
Thấy đoàn quân đến đây, đám người kinh ngạc hỏi:
– Đây là trăm vạn đại quân của Chiến Vương thế gia, do Thiên Hoàng Công Chúa thống soái.
Kim Qua đứng trên chiến hạm hai mắt như đèn thần chiếu sáng thiên địa, gã cũng thấy Lý Thất Dạ.
Mắt Kim Qua sáng rực chậm rãi nói:
– Lý đạo hữu, trước khi Thành Đế ta muốn chiến một trận với Lý đạo hữu, nên chấm dứt ân oán giữa chúng ta.
Giọng Kim Qua không đặc biệt vang dội nhưng khiến mọi người nghe rõ ràng.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ và Kim Qua, ân oán giữa hai người thì khỏi
phải bàn, người trong thiên hạ đều biết. Hiện tại Kim Qua đột nhiên nói
câu đó khiến rất nhiều người ngừng
thở, chẳng lẽ gã và Lý Thất Dạ sắp
đánh một trận?
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Chấm dứt ân oán tùy thời đều được, cần gì nóng nảy trong một lúc?
– Ta sợ chờ khi ta chịu tải Thiên Mệnh, thành tựu Đại Đế mới chấm dứt ân oán cá nhân với Lý đạo hữu thì thắng hèn.
Kim Qua nói:
– Tuy Lý đạo hữu có thủ đoạn vô song, nghịch thiên không gì sánh được,
nếu như ta thành Đại Đế, đừng ở Phật Dã thì Kim Qua ta tự nhận tuyệt đối có thể trấn giết đạo hữu! Khi đó e rằng Lý đạo hữu không có cơ hội
buông tay đánh một phen với ta.
– Mọi chuyện đừng nói quá chắc.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi đã tự tin như vậy thì cứ chịu tải Thiên Mệnh, thành tựu Đại Đế
đi. Chờ khi ngươi thành tựu Đại Đế hãy đến khiêu chiến với ta cũng không muốn, nếu kiêu chiến bây giờ e rằng ngươi mãi mãi không thấy mặt vô
địch của ta. Đây là ta cho ngươi một cơ hội, muốn khiêu chiến với ta hãy thành Đại Đế!
Mọi người hút ngụm khí lạnh. Kim Qua có thể thành Đại Đế, nhiều người
đều công nhận điều này. Lý Thất Dạ dám nói khi nào Kim Qua thành Đại Đế
mới khiêu chiến với hắn nổi, rất bá đạo, rất tự tin.
Kim Qua không giận trước câu nói của Lý Thất Dạ, cũng không khó chịu, gã im lặng suy tư lời hắn nói.
Thiên Hoàng Công Chúa đứng bên cạnh Kim Qua nắm chặt bàn tay phu quân
của mình, gật nhẹ đầu. Hai phu thê không cần giao lưu ngôn ngữ, chỉ một
hành động liền hiểu.
– Tốt.
Kim Qua hít sâu, nói:
– Đạo hữu đã tự cao vô địch thì Kim Qua ta đây không dám không biết tự
lượng sức mình. Chờ khi ta thành tựu Đại Đế sẽ đến xem đạo hữu vô địch.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ta chờ.
Thiên Hoàng Công Chúa nhìn phu quân của mình, không lên tiếng, nắm siết chặt tay hắn, mọi thứ diễn ra trong im lặng.
Đổi lại người khác khó nhịn được xúc động, tay bọn họ nắm trăm vạn đại
quân, chỗ dựa cường đại vô địch sau lưng cũng đến, có thể nói bọn họ
không sợ hãi bất cứ ai. Bọn họ tự nhận mình có năng lực đẩy ngã mọi kẻ
địch, dù có Đại Đế Tiên Vương ra tay thì bọn họ tự tin đối diện.
Trước ưu thế trấn áp tuyệt đối đó oan gia ngõ hẹp, gặp kẻ thù giết đại
nhân, nếu là người khác đã hận không thể xông lên liều chết, hiệu lệnh
trăm vạn đại quân nhào vào Lý Thất Dạ báo thù cho phụ thân, đệ đệ đã
chết.
Nhưng Thiên Hoàng Công Chúa không làm như vậy, dù tay nàng nắm trăm vạn
đại quân, chấp chưởng hổ phù có thể phát lệnh. Thiên Hoàng Công Chúa đặt tay bên người, mọi chuyện đặt việc phu quân trở thành Đại Đế lên hàng
đầu.
Dù phu quân muốn báo thù cho Thiên Hoàng Công Chúa, muốn kết ân oán
nhưng nàng không đồng ý phu quân làm như vậy, nàng không muốn phu quân
vì cá nhân ân oán của mình mà bỏ qua thời cơ thành tựu Đại Đế Tiên
Vương.
Cuối cùng Kim Qua không dây dưa trong thù hận, từ xa chắp tay hướng Lý Thất Dạ, trịnh trọng nói:
– Đạo hữu, chờ chúng ta gặp nhau trên đỉnh!
Lý Thất Dạ cười cười gật đầu.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hạm đội Chiến Vương thế gia tụ tập quân đoàn, trăm vạn đại quân tựa như
lũ sắt thép cùng Kim Qua, Thiên Hoàng Công Chúa leo lên Viễn Hoang. Đoàn người khổng lồ không gì sánh bằng bước vào Viễn Hoang.