Chuyện này khó tin biết bao, không thể nào. Một Đại
Đế mười hai Mệnh Cung thế nhưng chỉ có một Thiên Mệnh, kinh khủng, nói
ra không ai tin.
Võ Phượng Ảnh tò mò hỏi:
– Quy Phàm Cổ Thần ra lệnh muốn giết hắn, chuyện này có thật không?
Võ Phượng Ảnh từng nghe kể câu chuyện của Cuồng Thiểu Thiên Đế.
Thích Hồn Lâm cười nói:
– Đúng vậy! Là Quy Phàm Cổ Thần ra lệnh mới dẫn đến cục diện hôm nay, trở thành quái thai vạn cổ. Một vị Đại Đế có được mười hai Mệnh Cung
nhưng chỉ một Thiên Mệnh, Cuồng Thiểu Thiên Đế giữ được mạng sống đã là
không dễ dàng.
Võ Thất bị khơi gợi lòng tò mò, ngứa ngáy hỏi dồn:
– Đây . . . rốt cuộc là chuyện gì? Lão tiền bối hãy mau kể nghe đi!
Võ Phượng Ảnh cáu kỉnh lườm Võ Thất:
– Hừ! Ai kêu ngươi lúc nghe lịch sử Đại Đế thì lén tốn ra ngoài chơi?
Võ Thất cười gượng.
Thích Hồn Lâm không làm dáng, thấy Võ Thất tò mò thế là tìm một chỗ ngồi xuống, nói:
– Cuồng Thiểu Thiên Đế là thân phận rất ghê gớm, xuất thân từ một môn ba đế, khi còn nhỏ xíu là thiên phú vô song. Không chút khoa trương khi nói Kim Qua, Nhân Thánh ngày nay so thiên phú với Cuồng Thiểu Thiên Đế
thì hai người kia đều sẽ nhạt nhòa.
Võ Thất giật mình kêu lên:
– Ghê gớm vậy sao?
Kim Qua, Nhân Thánh có thể gọi là thiên tài tuyệt thế đương thời,
thiên phú của Cuồng Thiểu Thiên Đế tốt hơn hai người thì chỉ có thể hình dung bằng từ yêu nghiệt.
Thích Hồn Lâm chậm rãi nói:
– Mười tuổi Cuồng Thiểu Thiên Đế đã tu luyện xong hết công pháp của
ba vị Đại Đế, mười lăm tuổi vô địch, ngươi nói xem thiên phú của hắn như thế nào?
Võ Thất chép miệng công nhận:
– Yêu nghiệt!
Mười tuổi luyện xong hết công pháp của ba vị Đại Đế thì rất yêu nghiệt.
– Vì Cuồng Thiểu Thiên Đế sống trôi chảy không gặp chút khó khăn, có
thể nói trước khi hắn thành chịu tải Thiên Mệnh thì đều vô địch. Đối thủ cỡ nào đều bị Cuồng Thiểu Thiên Đế dễ dàng đánh gục. Trong cùng thế hệ
không ai tranh phong với hắn được, đều nhạt nhòa trước mặt hắn. Dù kẻ
thù thế hệ trước mạnh hơn Cuồng Thiểu Thiên Đế rất nhiều, miễn hắn cố
gắng tu luyện tám ngày, mười ngày là sẽ bắt kịp đối phương ngay, sau đó
đánh bại.
– Chính vì thiên phú tuyệt thế vô song, cuộc đời thuận buồm xuôi gió
tạo thành tính cách trong mắt không người, bễ nghễ thiên hạ, ngạo thị
vạn vực của Cuồng Thiểu Thiên Đế. Có thể nói Cuồng Thiểu Thiên Đế luôn
kiêu căng ngang ngược, cuồng vọng ngông nghênh.
Thích Hồn Lâm nói tới đây lắc đầu ta thán.
– Không thể trách Cuồng Thiểu Thiên Đế quá kiêu ngạo, đổi lại bất cứ người nào đều sẽ như vậy.
Võ Thất bênh vực:
– Cái gì đều không gây khó khăn, đối với thiên tài như thế không kiêu căng sao được? Đổi lại là ta cũng sẽ không khác gì.
– Đúng rồi, cuộc sống quá suôn sẻ không phải việc tốt.
Thích Hồn Lâm gật đầu nói:
– Năm ba mươi tuổi, khi Cuồng Thiểu Thiên Đế sắp chịu tải Thiên Mệnh, nhưng trước một ngày có một nữ nhân tranh Thiên Mệnh với hắn. Cuồng
Thiểu Thiên Đế trấn giết vị thiên tài này, hơn nữa thuận tay diệt tông
môn của thiên tài đó. Cuồng Thiểu Thiên Đế tùy ý không sợ ai, trong
cuồng hoan đã hãm hiếp một thiếu nữ nhân tộc còn sống sót của môn phái
này . . .
Thích Hồn Lâm tạm dừng một lúc, tiếp tục bảo:
– Hôm sau Cuồng Thiểu Thiên Đế đi chịu tải Thiên Mệnh. Đây vốn là
chuyện cỏn con, ai ngờ thiếu nữ này có huyết thống của hậu nhân Quy Phàm Cổ Thần. Thiếu nữ may mắn sống sót, tìm đến Quy Phàm Cổ Thần.
– Quy Phàm Cổ Thần!
Võ Thất kêu lên:
– Cổ Thần bách tộc chúng ta, vị Cổ Thần thứ tư có được mười hai đồ đằng trên đời, là niềm tự hào của yêu tộc.
– Đúng vậy.
Thích Hồn Lâm gật đầu nói:
– Mặc dù huyết thống của thiếu nữ cách Quy Phàm Cổ Thần rất xa xôi,
không biết truyền thừa bao nhiêu đời. Nhưng sau khi Quy Phàm Cổ Thần
biết chuyện thì rất tức giận, ra lệnh chém giết Cuồng Thiểu Thiên Đế.
Cuồng Thiểu Thiên Đế chỉ mới bắt đầu chịu tải Thiên Mệnh, chịu tải một
Thiên Mệnh. Mọi người đều xem trọng Cuồng Thiểu Thiên Đế, cho rằng lần
này hắn có thể chịu tải bốn Thiên Mệnh. Nhưng Cuồng Thiểu Thiên Đế bị
chiến tướng của Quy Phàm Cổ
Thần đánh gãy bỏ lỡ chịu tải Thiên Mệnh.
– Dù quá trình chịu tải Thiên Mệnh bị đánh gãy nhưng Cuồng Thiểu
Thiên Đế vẫn vô địch, trở thành một Thiên Mệnh nên hắn trốn thoát một
kiếp. Tổ tiên của bọn họ vốn cực kỳ xem trọng Cuồng Thiểu Thiên Đế,
Thiên tộc cũng coi trọng Cuồng Thiểu Thiên Đế, cho rằng hắn có thể trở
thành một vị Đại Đế mười hai Thiên Mệnh, nên lúc thuộc hạ của Quy Phàm
Cổ Thần đánh lén Cuồng Thiểu Thiên Đế thì ba vị Đại Đế trong gia tộc ra
tay che chở.
Nói đến đây Thích Hồn Lâm phấn khởi tinh thần, máu nóng sục sôi nói:
– Lần này triệt để chọc giận Quy Phàm Cổ Thần, Quy Phàm Cổ Thần đích
thân ra tay đánh bại ba Đại Đế của gia tộc. Ba vị tổ tiên che chở Cuồng
Thiểu Thiên Đế trốn đi, nhưng Quy Phàm Cổ Thần thề không bỏ qua, một
đường truy sát, giết tới bốn vị Đại Đế máu tươi đầm đìa.
– Một người độc chiến bốn vị Đại Đế!
Nghe kể Võ Thất cũng nóng trong người, thảng thốt:
– Quy Phàm Cổ Thần nghịch thiên quá, đơn độc chiến với bốn vị Đại Đế, thật là vị thần vô địch!
– Quy Phàm Cổ Thần đúng là vô địch, không chỉ là Cổ Thần còn là đại
yêu có huyết thống Nhân Vương. Từn có người gọi Quy Phàm Cổ Thần là vị
Lục Đạo Nhân Vương thứ hai, trước kia Quy Phàm Cổ Thần từng chiến với
Lan Đế mà còn sống, ngươi có thể tưởng tượng Quy Phàm Cổ Thần mạnh cỡ
nào.
Võ Thất hút ngụm khí lạnh:
– Một mình đấu với Lan Đế.
Lan Đế là một truyền kỳ, xuất thân Ma tộc, Đại Đế thứ bảy có mười hai Thiên Mệnh trong Thập Tam Châu. Nhưng kỳ tích lớn nhất của Lan Đế không phải có mười hai Thiên Mệnh mà là mười một Mệnh Cung lại đi chịu tải
mười hai Thiên Mệnh, phá vỡ thường quy một Mệnh Cung một Thiên Mệnh.
Trên đời này chỉ mình Lan Đế có đặc điểm đó.
Tiếc rằng về sau Lan Đế chết vì thiên tru, không thì địa vị hôm nay không thua gì nhóm Thế Đế.
Quy Phàm Cổ Thần là Cổ Thần có huyết thống Nhân Vương, đơn độc đấu với Lan Đế, thành tựu đó đáng giá bách tộc kiêu hãnh vì gã.
Qua một lát Võ Phượng Ảnh mở miệng hỏi:
– Sau này Cuồng Thiểu Thiên Đế làm sao thoát nạn?
– Thiên Đình.
Thích Hồn Lâm nhìn Cuồng Thiểu Thiên Đế khuất xa, chậm rãi nói:
– Nghe nói cuối cùng thị Thiên Đình ra mặt, có một số Đại Đế Thiên
Đình cầu tinh cho Cuồng Thiểu Thiên Đế, người ngoài không rõ chi tiết cụ thể nhưng tộc Cuồng Thiểu Thiên Đế bồi thường nhiều của cải, hứa không
cho Cuồng Thiểu Thiên Đế vấn đỉnh Thiên Mệnh nên Quy Phàm Cổ Thần mới bỏ không truy sát nữa.
Đám người Tề Lâm Đế Nữ thầm hút ngụm khí lạnh:
– Thiên Đình!
Người Thập Tam Châu đều biết Thiên Đình là chỗ dựa lớn nhất của Thiên tộc, có người từng nói Thiên Đình là khởi nguồn của Thiên tộc.
Có người nói trên đời không mấy ai dám chọc vào Thiên Đình, nên trong Thập Tam Châu xảy ra việc lớn động trời gì hễ dính dáng Thiên tộc là sẽ có Thiên Đình nhúng tay.
Nhiều người nhắc tới Thiên Đình đều rất e ngại, dù là Đại Đế Tiên Vương cũng không ngoại lệ.
Tề Lâm Đế Nữ cảm thán rằng:
– Quy Phàm Cổ Thần thật nghịch thiên.