– Cho nên ngươi cảm thấy ngươi chiến vì giải thoát hay vì tất thắng?
Biểu tình của lão nhân cực kỳ trịnh trọng, ánh mắt sâu thăm thẳm. Từng câu lão nhân nói leng keng rõ ràng.
Lý Thất Dạ im lặng một lúc sau chậm rãi nói:
– Lòng ta có ý tất thắng!
– Ta tin tưởng.
Lão nhân ôn hòa gật đầu, nói:
– Ngươi luôn ở, lòng ngươi cũng luôn ở. Vì ngươi có ý tất thắng nên
ngươi mới có thể đi đến hôm nay, cũng khiến ngươi giết chóc đến ngày
nay!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có lẽ ngươi có trái tim giết chóc như ta thì đã sớm kết thúc luân
hồi qua từng thời đại trong kỷ nguyên của ngươi rồi, không chừng kỷ
nguyên của ngươi sẽ kéo dài tiếp.
Lý Thất Dạ kể câu chuyện kỷ nguyên luân hồi cho nhóm Tề Lâm Đế Nữ
nghe, chuyện kể mỗi thời đại từ bắt đầu đến thịnh thế đều đang gặt, từng có người chống cự nhưng cuối cùng giống câu chuyện dũng sĩ và ác long,
dũng sĩ biến thành ác long.
Nhưng cũng có ngoại lệ, đó là lão nhân trước mắt. Lão nhân giống thôn dân theo đuôi dũng sĩ, biết bí mật trong luân hồi kỷ nguyên của mình,
biết tại sao người địa vị cao chủng tộc của mình đi gặt mạng sống dân
chúng con dân của mình.
Lão nhân đứng ra phản kháng, trong thời đại màu đỏ nhuộm đầy thiên
địa. Lão nhân luôn phản kháng, qua từng thời đại, lão kên định không
chút dao động, nhưng cuối cùng lão vẫn thất bại. Kỷ nguyên của bọn họ
rơi vào hắc ám mãi cho đến hủy diệt.
– Trên đời không có nếu như.
Lão nhân khẽ nói:
– Nếu có, lời khuyên ta dành cho ngươi là hãy chú ý người đi chung
với mình. Có lẽ cuối cùng rút dao đâm vào ngươi là những tiên hiền luôn
tiến lên trước, ta tin tưởng ngươi cũng hiểu đạo lý này.
Nói xong câu đó nét mặt lão nhân trầm trọng.
Sự thật thì đâu chỉ là dũng sĩ biến thành ác long, cũng có tiên hiền biến thành nanh vuốt, biến thành ác long.
Trong kỷ nguyên như thế lão nhân suýt chấm dứt luân hồi gặt, nhưng
cuối cùng thua, nguyên nhân thất bại vì có tiên hiền tiến lên rút đao
chĩa vào nhau. Minh hữu từng cùng nhau đối kháng hắc ám rốt cuộc thành
tên trùm trong hắc ám.
– Ta sẽ.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Trước khi khai chiến nên quét thì ta sẽ dẹp sạch, ai có lòng khác
thì giết không tha. Ta không nhân từ như ngươi, ta sẽ không lặp lại sai
lầm của ngươi.
Ánh mắt của Lý Thất Dạ rất khủng bố.
Lão nhân nhẹ gật đầu. Hai người đều trải qua giây phút tàn khốc nhất cuộc đời, bọn họ hiểu rõ đạo lý đời hơn bất cứ ai.
Cuối cùng lão nhân chậm rãi hỏi:
– Ta có cái gì có thể giúp được ngươi, bằng hữu của ta?
– Ta muốn khai chiến.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ta muốn chiến tranh, một chiến tranh hoàn toàn.
– Ở ngay Viễn Hoang!
Mắt lão nhân hấp háy ung dung hỏi:
– Kẻ thù là ai? Trùm Viễn Hoang!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta nói hơi giả tạo chút, có thể nói là san bằng Viễn Hoang vì
ngươi, giải quyết chấp niệm trong lòng ngươi. Nói thẳng thắn thì ta muốn thứ của Viễn Hoang các ngươi, nên ta muốn chiến tranh, ta muốn túm tên
trùm dưới lòng đất lên, chém chết rồi ta mới có được thứ mình muốn.
Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Ngươi muốn cái gì?
Con ngươi Lý Thất Dạ co rút,, cực kỳ sâu thẳm và sắc bén, chậm rãi nói:
– Ta muốn kỷ nguyên trọng khí của kỷ nguyên các ngươi!
Lão nhân im lặng một lúc:
– Ngươi nên biết đây là khí đại hung, khí đại diệt, nó tàn nhẫn khiến người không cách nào tưởng tượng.
– Có kỷ nguyên trọng khí nào không phải là khí đại hung?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Nhưng có người nắm khí đại hung, nên ta cũng cần một cái. Tàn nhẫn đụng tàn nhẫn là cách trực tiếp nhất.
– Ngươi phải chuẩn bị tâm lý.
Lão nhân từ tốn nói:
– Xưa kia khi hủy diệt còn rất xa chưa bắt đầu thì ta thất bại, ta
không dám bảo đảm trọng khí này có tan vỡ vào lúc hủy diệt không. Kỷ
nguyên tan vỡ, chuyện gì đều có thể xảy ra.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
– Cho dù không có kỷ nguyên trọng khí thì trước kia bọn họ vẫn có thứ khác đi? Bọn họ có thể sống tiếp chắc chắn có điều dựa vào. Có kỷ
nguyên trọng khí hay không chẳng quan trọng, tóm lại ta cần vật tư, vật
đủ mạnh, vật tư đủ để ta tiêu hao khi bình loạn.
– Chắc chắn có vật tư.
Lão nhân nói:
– Bọn họ cất các kỷ
nguyên, tích lũy nhiều vật tư, dù bọn họ bị hao tổn thì thứ sót lại vẫn kinh người!
Vẻ mặt lão nhân tối sầm, dù lão đã trải qua rất nhiều thù lòng vẫn
dao động. Vì vật tư bao la này do ức vạn sinh mệnh của từng thời đại
chồng chất thành. Nguyên thế giới các thời đại biến thành luyện ngục, đó là thế giới khủng bố biết mấy.
Cuối cùng lão nhân ngẩng đầu lên xem Lý Thất Dạ, từ tốn nói:
– Ngươi có bao nhiêu binh lực? Kỷ nguyên các ngươi có bao nhiêu Đại Đế Tiên Vương ủng hộ ngươi đánh trận chiến tranh này?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không có ai, chỉ mình ta.
Lão nhân giật mình, lắc đầu nói:
– Ngươi rất ghê gớm nhưng tại đây không được. Ta hiểu rõ về hắn nhiều hơn ngươi, nếu một mình ngươi thì dù thêm ta cũng chết chắc.
– Không, sai rồi, nói chính xác là ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi mới là chủ lực của trận chiến tranh này, ta chỉ là phụ trợ. Chiến tranh này thắng hay thua phải dựa vào ngươi.
– Chỉ sợ khiến ngươi thất vọng rồi, nếu ta có thể một mình diệt tên trùm thì đã sớm thành công.
Lão nhân lắc đầu nói:
– Ta không đánh lại hắn, cộng thêm ngươi cũng không được.
– Đừng quên ngươi cộng thêm ta, hai đạo tâm tuyệt thế vô song thì ngươi nghĩ sẽ có uy lực thế nào?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Hai đạo tâm hợp lại có thể khiến ngươi tăng vọt, khiến trạng thái
cao nhất thăng lên gấp đôi. Ngươi ngẫm lại đi, trước kia ngươi ở trạng
thái cao nhất lại lên gấp đôi thì có thể chiến thắng hắn không?
Lời của Lý Thất Dạ khiến lão nhân thầm rung động, lão lặng im buộc lòng suy nghĩ tình huống hắn nói.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Dể chúng ta dùng đạo tâm, nó đã lãng phí hơn phân nửa kỷ nguyên, tới lúc khiến đạo tâm định Càn Khôn rồi!
Lão nhân lặng im một lần nữa ngẩng đầu lên, nói:
– Khiến đạo tâm định Càn Khôn! Cũng được nhưng ta đã không là trước
kia, ta không thể trở về thịnh huống ngày xưa. Tình hình hiện tại của ta có thể phát huy ra sức chiến đấu năm mươi phàn trăm lúc trước đã là rất ghê gớm.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ta biết, nên ta đặc biệt chuẩn bị quà cho ngươi đây.
Lý Thất Dạ móc một thứ ra khỏi ngực áo đặt trước mặt lão nhân:
– Ta tìm món quà này qua từng thời đại, bao gồm tâm huyết của nhiều người.
Trước mặt lão nhân là Thiên Tàng bình, thứ Thiên Lý Tiên Đế dưới Hoàng Kim Thần Liễu ở Thiên Lý Hà để lại cho Lý Thất Dạ.
Lão nhân cầm lấy Thiên Tàng bình, rút nút ra, bên trong đựng nước
vàng, nước vàng là Thiên Tàng Kim Thủy. Thiên Tàng Kim Thủy như cát vàng mịn màng chảy xuôi, trong có một thứ, thứ này nhúc nhích tỏa ra ánh
sáng vàng khác với Thiên Tàng Kim Thủy, như từng từng lũ tơ vàng.
Thiên Tàng Kim Thủy và thứ bê trong là Lý Thất Dạ lấy được trong hang thần bí mật ở Đế Cương. Cửa hang do Đế Vệ canh chừng.