Rầm!
Đám người Ngự Long Thượng Thần mới xoay người tốn đã đụng vào bức tường vô hình bị bật ngược về.
Đám người Ngự Long Thượng Thần rít gào:
– Mở!
Đám người Ngự Long Thượng Thần muốn phá tan ngăn trở trốn ra ngoài, bọn họ diễn biến vạn pháp, dùng binh khí mạnh nhất đánh ra.
Nhưng kết quả giống nhau.
Rầm!
Đám người Ngự Long Thượng Thần bị bật trở về, bức tường vô hình hoàn
toàn chặn đường lui của họ, không cách nào vượt qua. Bức tường vô hình
nằm ngang nơi đó, hễ đi vào là không ra ngoài được.
Đám người Ngự Long Thượng Thần thật sự biến sắc mặt, hiểu rằng mình đã lọt vào cái bẫy của Lý Thất Dạ.
Thấy đám người Ngự Long Thượng Thần chạy trốn, nhiều người thầm khinh
thường. Ban đầu đám Ngự Long Thượng Thần còn thề thốt đòi trừ hại cho
Thanh Châu, nói rất là nghiêm nghị chính nghĩa, vừa thấy không đánh lại
liền chạy nhan hơn ai hết.
Đám người Tiêu Tiễn Ma Đế lạnh lùng liếc nhóm Ngự Long Thượng Thần, loại người này không thể trở thành Đại Đế Tiên Vương cũng có lý.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Đã đến rồi thì đừng mơ trốn thoát.
Đám người Ngự Long Thượng Thần mặt trắng bệch, nhìn nhau, cuối cùng từ Ngự Long Thượng Thần đứng ra.
Ngự Long Thượng Thần chắp tay hướng Lý Thất Dạ, cười tươi nói:
– Tiền bối đạo pháp vô song, vô địch cõi đời, cho tiểu bối lĩnh giáo cao chiêu, các tiểu bối rất khâm phục, phục sát đất.
Ngự Long Thượng Thần thay đổi thái độ, Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:
– Vậy sao?
– Tiểu bối mắt mù không biết tiền bối là tiên nhân vô địch đương thời.
Ngự Long Thượng Thần cười nịnh:
– Tiểu bối vô tri đã xúc phạm tiền bối, tiền bối là tiên nhân giáng trần xin tha thứ tội bất kính của tiểu bối, các tiểu bối nguyện chịu phạt.
Mới rồi Ngự Long Thượng Thần còn bộ dạng chính khí nghiêm nghị, tuyên bố đòi chém Lý Thất Dạ, giờ thay đổi lời khác, nịnh nọt ton hót cầu xin Lý Thất Dạ tha cho.
Ngự Long Thượng Thần nói làm Lý Thất Dạ bật cười:
– Hiện tại mới xin tha không cảm thấy hơi muộn sao?
– Không muộn, không hề.
Ngự Long Thượng Thần cười tươi như hoa, cúi đầu gập người:
– Tiền bối là tiên nhân trên trời giáng xuống, ngựa chứa trăm sông, siêu phàm độ lượng. Tiền bối lòng dạ đâu phải phàm phu tục tử như chúng ta
có thể so sánh? Với tiền bối thì chúng ta chỉ là con iến bình thường
trên đời, không đáng gì, không lọt vào pháp nhãn của tiền bối được. Tiền bối làm sao lãng phí tinh thần so đo với con kiến chúng ta làm gì?
Lúc này Ngự Long Thượng Thần cúi đầu khom lưng, bộ dạng khúm núm nịnh bợ khiến người buồn nôn.
Rất nhiều người khinh thường Ngự Long Thượng Thần, lão dù gì là Thượng
Thần có mười một Thiên Mệnh, đại biểu lực lượng cao cao tại thượng, giờ
vì sống mà vẫy đuôi xin Lý Thất Dạ tha cho, quá mất mặt, buồn nôn.
Nhiều Thượng Thần hừ lạnh, hoàn toàn khinh Ngự Long Thượng Thần. Cái
kiểu nịnh bợ xum xoe của Ngự Long Thượng Thần làm Thượng Thần bọn họ mất hết mặt mũi. Nhiều Thượng Thần xấu hổ làm bạn Ngự Long Thượng Thần,
trong Thượng Thần có loại người như lão là sỉ nhục cho Thượng Thần.
Tiêu Tiễn Ma Đế là Đại Đế, không tùy tện coi thường ai nhưng thấy Ngự
Long Thượng Thần khúm núm nịnh bợ thì cũng khinh ra mặt, lạnh lùng liếc
lão.
Nhiều người thầm khó hiểu, đẳng cấp như Thượng Thần có hàng tá kẻ xấu,
không thiếu giết người như ngóe. Nhưng cường giả đến cảnh giới như thế
đều có ngạo cốt, làm người ta khó hiểu loại xương mềm như Ngự Long
Thượng Thần làm sao trở thành Thượng Thần mườim ột đồ đằng được?
Nghe Ngự Long Thượng Thần nói, khóe môi Lý Thất Dạ cong lên mỉm cười nói:
– Ngươi là con kiến thì ta cần gì quan tâm lời cầu xin của ngươi? Con
kiến dưới chân có ai để ý nó kêu gào thế nào? Giẫm chân xuống là được.
Ngự Long Thượng Thần không giận khi nghe Lý Thất Dạ nói, cũng không đỏ mặt,cười tươi khom lưng cúi đầu nói:
– Từng lời tiền bối nó ilà chân ngôn, từng chữ chân chước. Tiền bối nói
một câu một chữ cho vãn bối được ích lợi không nhỏ. Nếu như tiền bối
không chê vãn bối người ít sức yếu thì vãn bối nguyện
hiệu lực dưới tay
tiền bối . . .
– Được rồi, lấy về cái mặt buồn nôn của ngươi đi.
Lý Thất Dạ phất tay nói:
– Dù ta muốn chiêu tiểu đệ cũng sẽ không chiêu loại vô sỉ như ngươi,
ngươi không cần mặt nhưng ta thì có. Ngươi van xin cũng tốt, cứng xương
cũng thế, hôm nay phải chết. Ngươi muốn quỳ chết hay đứng chết thì tùy
ngươi chọn.
Lý Thất Dạ nói quyết tuyệt, Ngự Long Thượng Thần không cười nổi nữa.
Thái độ của Lý Thất Dạ rất kiên quyết, Ngự Long Thượng Thần có van xin
thế nào cũng vô dụng.
Lý Thất Dạ thản nhiên liếc đám người Tiêu Tiễn Ma Đế, lạnh lùng nhìn nhóm Ngự Long Thượng Thần, chậm rãi nói:
– Các ngươi lần lượt lên hay cùng nhau? Cho các ngươi một cơ hội lựa chọn, đây là tuyển chọn cuối cùng khi các ngươi còn sống.
Lý Thất Dạ nói tùy ý nhưng bên trong kèm theo sát phạt vô tình, khiến
người không rét mà run. Khoảnh khắc này Lý Thất Dạ giơ cao đồ đao, đám
người Tiêu Tiễn Ma Đế chỉ là cá nằm trên thớt.
Bốn Thượng Thần Tiêu Tiễn Ma Đế nhìn nhau, trong giây lát không có cách
ứng đối tốt hơn, vì bọn họ không biết đòn sát thủ của Lý Thất Dạ là gì,
không rõ sâu cạn của hắn. Từ đầu tới đuôi Lý Thất Dạ chưa chính thức ra
tay, bọn họ không biết kẻ địch có chiêu thức thế nào, công pháp ra sao,
hoàn toàn mù tịt, đây là điều làm họ nhức đầu nhất.
Trong khi đám người Tiêu Tiễn Ma Đế bó tay thì Ngự Long Thượng Thần đại
biểu cho Ngự Long kỵ muốn liên hợp với Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn:
– Tiêu Tiễn huynh, sống chết một lằn ranh. Đã tới lúc chúng ta hợp tác phát ra một kích chung cực.
Ban đầu bọn họ đã hứa sẽ liên minh nhưng nhóm Ngự Long Thượng Thần chạy
trốn đầu tiên, không quan tâm minh hữu khiến người khinh thường.
Nhưng hiện tại nhóm Tiêu Tiễn Ma Đế không có lựa chọn, hoặc Tiểu Hưởng
Tiêu Binh đoàn hết sức đấu với Lý Thất Dạ, hoặc bắt tay cùng Ngự Long kỵ đối kháng hắn.
Hiển nhiên đám người Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn một mình đối kháng với Lý Thất Dạ thì tuyệt đối không có phần thắng, nếu có thể cùng hợp tác với
Ngự Long kỵ thì còn chút hy vọng. Dù đây chỉ là hy vọng mong manh nhưng
còn tốt hơn là không có.
Tiêu Tiễn Ma Đế liếc Lý Thất Dạ, hắn bình thản đứng đó, không thèm quan tâm bọn họ bàn đối sách tạm thời.
Tiêu Tiễn Ma Đế và ba Đại Đế Tiên Vương nhìn nhau, cuối cùng quyết định hợp tác với Ngự Long kỵ:
– Ngươi có thượng sách gì?
Tuy Đại Đế Tiên Vương Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn đều khinh thường con
người Ngự Long Thượng Thần nhưng khi tai vạ đến nơi, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải lần nữa hợp tác với Ngự Long kỵ.
Ngự Long Thượng Thần nghiêm túc nói:
– Tiêu Tiễn huynh, một kích của các người vô địch, khiến người không
cách nào bắt giữ, tuyệt đối là giết người vô hình. Nhưng Tiêu Tiễn
huynh, các người có mười bốn Thiên Mệnh thì chưa đủ, muốn chém hắn phải
thả ra đại chiêu, nên bất chấp.
Tiêu Tiễn Ma Đế liếc Ngự Long Thượng Thần:
– Còn các người? Các người thì làm gì?
Tuy tai vạ đến nơi nhưng Tiêu Tiễn Ma Đế không cách nào tin tưởng Ngự
Long Thượng Thần, dù sao hành động của lão và Ngự Long kỵ khó khiến
người tin tưởng.