Đại Đế Tiên Vương xem cuộc chiến thì giữ im lặng, bọn họ đã đủ mạnh
nhưng cuộc chiến đồ sát đầu sỏ hắc ám làm họ rung động. Có lẽ ngày như
thế đến, ngày thật sự có hắc ám buông xuống. Đám Đại Đế Tiên Vương không bắt tay nhau thì thậm chí không bằng con kiến.
Trận chiến hôm
nay không phải tồn tại như Âm Nha chủ trì đại cục, nếu không nhờ Thánh
Nhân cố chống đỡ đại cục, không nhờ hai mươi vị Đại Đế Tiên Vương hợp
sức thì không thắng nổi. Đối mặt đầu sỏ hắc ám như Luân Hồi Hoang Tổ,
chỉ bằng vào Đại Đế Tiên Vương bọn họ không đủ cho lão nhét răng.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, kỷ nguyên Viễn Hoang trên sông dài thời gian đột nhiên rực cháy thánh quang.
Trong kỷ nguyên, sau khi thánh quang của Thánh Nhân đốt hết hắc ám của Luân
Hồi Hoang Tổ thì nó dung nhập nguyên kỷ nguyên, thánh quang đã hoàn toàn thuộc về kỷ nguyên Viễn Hoang.
Nhưng khoảnh khắc này tất cả
thánh quang phóng lên cao, thánh quang vốn hoàn toàn dung nhập vào thời
gian kỷ nguyên bỗng chốc tách ra. Trong khoảnh khắc đó thánh quang vô
cùng tận bắn lên cao, toàn bộ thoát khỏi kỷ nguyên Viễn Hoang.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ không dứt bên tai. Tiếng gầm rú vang vọng sông dài thời gian,
tất cả thánh quang nhanh chóng tụ tập. Trong thời gian ngắn thánh quang
tụ thành đạo tâm.
Thánh tâm lại xuất hiện bên trên kỷ nguyên Viễn Hoang, thánh tâm tỏa ra từng luồng thánh quang. Các luồng thánh quang
vượt qua sông dài thời gian, chiếu sáng tâm hồn các sinh linh. Khoảnh
khắc này không có cự ly thời gian, bao nhiêu sinh linh cảm nhận tia
thánh quang chiếu vào lòng mình, nó ấm áp, hiền hòa, khiến người muốn ôm nó, hướng về nó.
Thình thịch thình thịch!
Thánh tâm đập, nhịp đập chậm, mỗi thanh âm thông qua sông dài thời gian truyền đi, tất cả sinh linh nghe thấy thanh âm đó.
Thình thịch thình thịch!
Cùng với thánh tâm đập, trái tim các sinh linh cũng đập theo. Nhiều người
cảm giác trong lòng mình sinh ra một lũ thánh quang, chiếu sáng lòng họ. Lũ thánh quang vĩnh cửu bất diệt, dù nó lung lay, yếu ớt nhưng lũ thánh quang bập bùng trong lòng họ, khiến bọn họ không lạc mất mình trong
bóng tối. Dù đang trong tối tăm thì có lũ thánh quang chỉ đường cho bọn
họ.
Đám người đứng tại chỗ nhìn lên, vô số sinh linh không biết
xảy ra chuyện gì nhưng giờ phút này trong lòng họ có một lũ thánh quang. Dù là khi bọn họ tuyệt vọng nhất hay bất lực nhất, lũ thánh quang sẽ
đốt lên hy vọng nhỏ nhoi đủ cho bọn họ tiếp tục tiến lên.
Khi
thánh tâm đập, nhịp đập vượt qua Thập Tam Châu, trận đại chiến xảy ra
trong Thanh Châu. Đại Đế Tiên Vương châu khác không thể tận mắt xem chi
tiết nhưng nhưng khi thánh tim đập thì bọn họ cảm nhận rõ ràng, cảm nhận lực lượng của thánh quang.
Bên ngoài Thanh Châu, hai mươi châu
khác cách xa nhau, Đại Đế Tiên Vương thấp vị không thể vượt qua châu để
xem chiến tranh này. Đại Đế Tiên Vương cao vị cũng chỉ thấy mơ hồ.
Nhưng lực lượng chiến tranh đẳng cấp này lay động Thập Tam Châu, Đại Đế Tiên
Vương đẳng cấp lực lượng Thập Tam Châu dù ở đâu cũng cảm nhận được.
Đại Đế Tiên Vương châu khác không biết rõ cụ thể xảy ra chuyện gì nhưng đoan được đại khái.
Hiện tại thánh tâm đập trong sông dài thời gian, Đại Đế Tiên Vương Thập Tam
Châu rõ ràng cảm nhận được lực lượng thàn thánh vô thượng gợn sóng
nguyên kỷ nguyên.
Thình thịch thình thịch!
Khi thánh tập đập theo tiết tấu, sinh linh trong sông dài thời gian ở trong lòng cũng vang tiếng nhịp đập, khiến người hòa cùng.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, thánh tâm đang đập chợt nổ tung, thánh quang vô cùng tận bạo tạc. Độ sáng của thánh quang tăng vọt rực rỡ, nó chiếu sáng
sông dài thời gian. Ánh sáng thần thánh trong khoảnh khắc chiếu sáng mỗi góc sông dài thời gian, ánh sáng lan tràn nguyên sông dài thời gian
khiến hắc ám không chỗ ẩn giấu, chiếu sáng bất cứ góc tối nào trong sông dài thời gian.
Nên khoảnh khắc này thánh quang không chỉ chiếu
sáng trái tim của vô số sinh linh, nó không chỉ chiếu vào hắc ám, mang
đến hy vọng cho sinh linh tuyệt vọng. Khi thánh quang chiếu vào hắc ám
khiến sinh linh trong hắc ám sợ hãi.
Khi thánh quang chiếu sáng bóng tối, có đầu sỏ kinh dị hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Đầu sỏ không dám lộ mặt ẩn sâu vào hắc
ám hơn, vùi sâu mình.
Đám Đại Đế Tiên Vương Thập Tam Châu thì ngước nhìn trời. Đại Đế Tiên Vương
đủ mạnh ánh mắt ngược dòng sông dài thời gian nhìn kỷ nguyên Viễn Hoang, xem thánh quang nổ tung chiếu sáng các kỷ nguyên. Đại Đế Tiên Vương
thầm rung động.
Thánh Nhân vĩ đại làm bất cứ ai cũng trở nên
nghiêm nghị. Thánh Nhân không chỉ cố chống lại hắc ám trong kỷ nguyên
của mình, cố gắng mang đến quang minh, vất vả bảo vệ kỷ nguyên của mình, phút cuối Thánh Nhân còn đốt bản thân để thánh quang của mình chiếu
sáng sông dài thời gian, chiếu sáng hắc ám, thắp sáng quang minh trong
lòng mỗi người, mang đến hy vọng.
Thánh quang nổ tung, đám Đại Đế Tiên Vương rung động.
Có Ù bí ẩn nắm quyền bính nhìn sông dài thời gian, chậm rãi nói:
- Đốt Thánh Nhân, làm lớn thật, hy vọng có thể nhắc nhở người đến sau.
Khi thánh quang nổ tung chiếu sáng sông dài thời gian, đầu sỏ trong hắc ám
không dám lộ mặt, ẩn sâu hơn vào hắc ám, không chịu ngưỡng vọng thánh
quang.
Thánh quang chiếu sáng lâu thật lâu cuối cùng tan biến,
nguyên thánh tâm nổ tung như pháo hoa đêm khuya, huyễn lệ rực rỡ. Nhưng
tựa phù du, thánh quang tan biến rồi sông dài thời gian vẫn lững lờ
trôi.
kỷ nguyên Viễn Hoang lặng lẽ trôi, thời gian lấp lánh sáng, hắc ám không cắn nuốt nó, thánh quang không bao phủ được. Thời gian vẫn là thời gian, nó thuộc về kỷ nguyên Viễn Hoang, không phải của hắc ám
hay quang minh.
Thời gian kỷ nguyên Viễn Hoang lặng lẽ lấp lánh,
khiến đám Đại Đế Tiên Vương nghiêm nghị. Cuối cùng Thánh Nhân thắng kỷ
nguyên Viễn Hoang nhưng không thể khống chế thời gian kỷ nguyên này.
Cuối cùng Thánh Nhân chỉ thiêu đốt chính mình chiếu sáng sông dài thời
gian, không khiến mình dung nhập vào kỷ nguyên Viễn Hoang, không khiến
mình ở lại lâu dài trong thời gian kỷ nguyên, không chiếm thời gian kỷ
nguyên làm của riêng.
Thánh Nhân trả thời gian lại cho Viễn
Hoang. Tuy kỷ nguyên Viễn Hoang không còn tồn tại nhưng Thánh Nhân không bá chiếm thời gian sót lại, bởi vì khoảng thời gian này thuộc về Viễn
Hoang, thuộc về ức vạn sinh linh, không của Thánh Nhân, không của Luân
Hồi Hoang Tổ. Thánh quang cũng tốt, hắc ám cũng thế, đều không nên chiếm cứ thời gian Viễn Hoang. Cho nên Thánh Nhân thiêu đốt chính mình trả
thời gian lại cho Viễn Hoang.
Lòng dạ quá rộng lớn, trên đời này mấy ai làm được? Trả giá vô tư không hói hận, Thánh Nhân không uổng danh hiệu này.
Nhìn thánh quang tan biến không để lại dáu vết gì, Lý Thất Dạ nghiêm nghị cúi gập người tôn kính nói:
- Thánh giả rời xa dương thế, nhưng vĩnh tồn trong lòng.
Đám người Tàm Long Tiên Đế cũng trang nghiêm khom người hướng thời gian xa xôi kính Thánh Nhân.
Luân Hồi Hoang Tổ chết, Viễn Hoang yên tĩnh, là sự trầm lặng hiếm có. Trong
thế giới đó không nghe thấy tiếng rên rri quanh quẩn, Viễn Hoang không
bị hắc ám bao phủ. Tuy nguyên Viễn Hoang vẫn chủ yếu là chết lặng nhưng
sẽ có ngày này nghênh đón sự sống.
Thánh Nhân chết, thánh quang không còn nhưng nó mãi mãi ở tỏng lòng người.
Có lẽ Luân Hồi Hoang Tổ nói đúng, hắc ám là vĩnh hằng, trên đời không chỗ
nào không có hắc ám. Nhưng thánh quang cũng có khắp nơi.