Lão Ma nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
- Vì trận chiến này chắc
Thánh Sư cũng chuẩn bị vô số năm tháng đúng không? Nếu thắng trận thì
cái gọi là hắc ám không đáng sợ với kỷ nguyên chúng ta nữa. Thánh Sư mưu tính cho kỷ nguyên chúng ta, Thánh Sư lo trận chiến cuối cùng không
thắng được có lẽ vì lý do khác?
- Ta không quan tâm quang minh hoặc hắc ám, chỉ vì đây là thế giới ta từng sống.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Ta tin tưởng chừng mấy thời đại nữa thì nên tới sẽ tới, tan vỡ cách
chúng ta rất gần. Nhiều Đại Đế Tiên Vương chắc cũng thấy điều này rồi,
sẽ đối mặt vấn đề này.
Ánh mắt Lý Thất Dạ trở nên sâu thẳm:
- Trước khi tan vỡ chưa đến đã tới lúc hắc ám vén màn lên, lúc đó có lẽ
ta không còn trên đời này. Ta có thể để lại cho cõi đời là một nhắc nhở
nho nhỏ, một cảnh báo. Chuyện bảo vệ không phải việc ta cần làm.
Lão Ma không suy nghĩ sâu xa câu nói của Lý Thất Dạ, không hỏi nhiều. Nếu
ngày đó đến, Lý Thất Dạ rời khỏi đời này thì chắc chắn hắn có lý do rời
đi nhân thế. Khi ngày đó đến, Lý Thất Dạ ra đi có lẽ vì có chuyện quan
trọng hơn phải làm.
Lão Ma không hỏi Lý Thất Dạ sẽ đi đâu, vì đây không phải lĩnh vực Lão Ma có thể xen vào.
- Nếu ngày đó thật sự đến, miễn có cần sức nhỏ nhoi của ta thì ta sẽ dốc
hết sức ra. Dù ta đem đến tác dụng thế nào đều sẽ không do dự.
Lão Ma trịnh trọng gật đầu nói:
- Cho dù Thánh Sư không nhờ thì đây là điều ta nên làm.
Lý Thất Dạ không bất ngờ, thái độ của Lão Ma nằm trong dự đoán:
- Ta biết.
Lão Ma khẽ thở dài:
- Đại Đế Tiên Vương đều nên gánh vác trách nhiệm này. Trở thành Đại Đế
Tiên Vương không chỉ khiến mình càng mạnh thêm, cũng nên gánh trách
nhiệm, lực lượng càng cường đại thì trách nhiệm càng lớn. Nếu không thì
những người cho chúng ta đi trên con đường Đại Đế Tiên Vương đã chết
uổng, dù là bằng hữu, người thân hay là kẻ thù, là xương khô của bọn họ
trải con đường Đại Đế.
- Xương cốt của bọn họ không chỉ khiến Đại Đế Tiên Vương đi chịu tải Thiên Mệnh, không chỉ khiến Đại Đế Tiên Vương trải qua máu tươi tẩy lễ, trở nên mạnh hơn. Xương cốt của bọn họ tạo
nên một Đại Đế Tiên Vương đi lên con đường, có thể gánh vác trách nhiệm
nên có, không thì con đường đi thông Đại Đế Tiên Vương đã mất sắc màu
nên có.
Lão Ma nói rất trang trọng nghiêm túc, mỗi trở thành Đại
Đế Tiên Vương, trên con đường chết biết bao người. Trải bao nhiêu xương
khô. Những người dã chết, những bộ xương gục ngã tại đó không chỉ là kẻ
thù của ngươi, còn có người bên cạnh ngươi, người thân, người mà ngươi
yêu, người yêu ngươi.
Khi bước trên con đường này lên đỉnh, trở
thành Đại Đế Tiên Vương, nếu như nói thành Đại Đế Tiên Vương rồi mà
không thể gánh vá trách nhiệm mình nên gánh thì người gục ngã dọc con
đường đã chết uổng.
Giống như tại sao Thế Đế cắn chết Âm Nha không nhả, vì gã gánh vác trách nhiệm Thiên tộc, bảo vệ chủng tộc của mình.
- Đừng quên tấm lòng ban đầu, không phảiai cũng có thể làm được.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Cho dù là Đại Đế Tiên Vương chưa chắc sẽ giữ gìn được tấm lòng ban đầu của mình.
Làm Đại Đế Tiên Vương, Lão Ma không muốn đánh giá nhiều về Đại Đế Tiên Vương khác.
Lão Ma trầm ngâm một chút, hỏi:
- Nếu hắc ám ập đến Thập Tam Châu, Thánh Sư cho rằng sẽ là kiểu nào?
Lý Thất Dạ bật cười nói:
- Trong kỷ nguyên chúng ta có một số người từng Luân Hồi Hoang Tổ, hỏi ý
Luân Hồi Hoang Tổ. Vì luôn có người theo dõi bọn họ, nên họ không làm
theo kiểu gặt mỗi thời đại một lần như Luân Hồi Hoang Tổ.
- Bọn
họ sẽ làm kiểu Luân Hồi Hoang Tổ bản thăng cấp, gặt hoàn toàn. Bọn họ
dùng cách nào thì khó nói, có thể khẳng định là khi nó đến, thế giới này không chỉ hóa thành đất hoang, có lẽ không đơn giản là cắt sinh mệnh
như của Luân Hồi Hoang Tổ.
Lý Thất Dạ nở nụ cười lạnh băng.Lòng Lão Ma chùng xuống, vì Lý Thất Dạ là một trong những người nhìn chằm
chằm thế giới này, hắn suy luận như vậy thì chắc là đúng. Nếu ngày đó
tới, không ngăn được hắc ám thì kỷ nguyên bọn họ sẽ trở thành
lịch sử.
Thế giới của bọn họ là miếng thịt mỡ trong miệng tồn tại trong hắc ám. Như
mùa đông sắp đến, gấu ngựa phải nuốt đủ con mồi mới vượt qua mùa đông
dài được.
Tồn tại trong hắc ám ăn chút thực vật, nguyên thế giới là con mồi, món ngon trong miệng bọn họ.
Viễn Hoang Luân Hồi Hoang Tổ đã làm như vậy, lão cắt sinh mệnh qua từng thời đại chỉ vì tích lũy lương thực mùa đông thật nhiều cho mình, để sống
qua năm tháng khủng bố nhất, sống qua tan vỡ.
Nhưng dù sống sót thì chỉ có thể bị nhốt trong kỷ nguyên còn sót lại của mình.
Đối với một số tồn tại thì chỉ cần được sống tiếp, dù là sống như tù nhân
thì bọn họ sẽ không tiếc mọi giá, dù dùng nguyên thế giới để bổ khuyết
cũng không tiếc.
Lão Ma có thể hiểu tại sao một số Đại Đế Tiên Vương luôn nhấn mạnh đừng quên tấm lòng ban đầu.
Trong khi Lão Ma nói chuyện phiếm về đại thế thì đột nhiên thiên địa hội tụ,
vô cùng vô tận lực lượng bị tụ tập lại. Thiên Mệnh hiển hiện, đại đạo
của vô số cường giả tu sĩ Kiêu Hoành Châu rít gào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nơi nào đó trong Kiêu Hoành Châu chợt rực ánh sáng. Lực lượng Thiên Mệnh cuồng địa tụ tập, có khí thế trấn áp vạn giới.
Lực lượng hội tụ như thế kinh động vô số cường giả tu sĩ, trong phút chốc các cặp mắt nhìn chăm chú.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trong thời gian ngắn thiên địa ầm vang, vạn pháp cùng ngân. Giây sau uy Tiên Vương quét bát hoang.
Ầm!
Trong tiếng nổ nhức óc, một thân hình vĩ ngạn xuất hiện trên bầu trời Kiêu Hoành Châu.
Keng keng keng!
Từng đợt đế minh không ngừng bên tai, các pháp tắc Tiên Vương nháy mắt bày
ra giắt ngang thiên địa, như chưởng ngự nguyên đại thế. uy Tiên Vương
tràn ngập cửu thiên thập địa, uy Tiên Vương này rất trong lành, khi hơi
thở Tiên Vương tràn ngập thì như hỗn độn bị xẻ ra.
Cảm nhận uy Tiên Vương tràn ngập, có người không thể nhìn phương xa cũng biết đã xảy ra chuyện.
- Tiên Vương mới sinh ra!
- Nhân Thánh lên đỉnh Tiên Vương, chịu tải bốn Thiên Mệnh!
Hôm nay một tin tức động trời như cơn bão quét qua cửu thiên thập địa,
trong thời gian ngắn tin tức đó truyền khắp mỗi góc Kiêu Hoành Châu.
Khi tin lan rộng, không biết bao nhiêu người phấn chấn. Đặc biệt là nhiều
cường giả tu sĩ nhân tộc, khi nghe tin này thì cực kỳ hưng phấn.
Nghe tin Nhân Thánh chịu tải Thiên Mệnh, nhiều cường giả tu sĩ nhân tộc thấy hãnh diện, đặc biệt đám người trẻ tuổi từng sùng bái Nhân Thánh càng vô cùng kích động.
- Nhân Thánh là niềm tự hào của nhân tộc!
Cường giả nhân tộc thế hệ trước nghe tin cũng hớn hở ra mặt, kỳ vọng cao vào Nhân Thánh:
- Đời này nhân tộc cần có Tiên Vương như Nhân Thánh gánh đại cục.
- Một lần chịu bốn Thiên Mệnh, thủ đoạn cao đương thời hiếm có, đáng tiếc.
Có lão tổ nhân tộc khi biết Nhân Thánh lên đỉnh Tiên Vương thì bóp cổ tay, cảm khái nói:
- Nếu Nhân Thánh không bị Thiên tộc thư kích bỏ lỡ cơ hội lần đầu tiên
chịu tải Thiên Mệnh thì không chừng sẽ có cơ hội trở thành Tiên Vương có mười hai Thiên Mệnh.