Có thể nói sách của thư phòng trải khắp mảnh Thiên Địa này, mỗi một ngọn núi mỗi một sông đều có dấu tích của sách vở.
Ở trong mảnh sơn hà này, không ngừng có dấu vết của thư tịch, hơn nữa ở
chỗ này có rất nhiều rừng đá, bích hoạ, pho tượng đều ghi lại rất nhiều
thứ.
Những bích hoạ này có lẽ do đa số tiền nhân lưu lại, một ít do thiên tài của Thiên Thần thư viện lưu, một ít còn lại là khách lưu, thậm chí có
một ít là của tiên đế, tiên vương.
Trên các bích hoạ có một chút kiệt tác lí thú, càng nhiều hơn là tiện
tay làm lúc tận hứng, đa số là không quan hệ với tu luyện, nội dung chủ
yếu thuộc về ngâm thơ ngắm trăng.
Lúc này Dạ Hân Tuyết mang theo Lý Thất Dạ đi vào khu rừng, chỉ thấy ở
đây toàn là rừng núi, từng ngọn núi cao vót, đủ mọi hình thái các loại.
Nhưng núi đá ở đây có không ít chữ viết, thậm chí có ngọn núi còn có tranh do người vẽ.
Nhìn kỹ những chữ viết này tranh vẽ, đa số là tiện tay làm, cũng không
có nhiều điêu khắc kiệt xuất, hơn nữa những thứ này đều xuất thân bất
đồng, có khi là tiện tay viết… Có khi là thuật lại một câu chuyện.
Cũng có người sau khi viết liền ký tên lưu lại danh hào, nhưng chủ yếu đều là người vô danh.
Lúc này Dạ Hân Tuyết mang theo Lý Thất Dạ đi vào sâu trong rừng núi, chỉ thấy có một người bò lên trên một tòa Thạch Phong, dùng sức thật lớn
khắc nét chữ lên trên núi đá.
Trung niên hán tử dáng dấp thoạt nhìn thập phần tráng kiện, thân thể
khỏe mạnh, hai tay hữu lực, làn da đồng sắc, song trên cánh tay dĩ nhiên mang một đôi kim hoàn, thoạt nhìn thập phần có lực lượng.
– Vương đại ca.
Xa xa thấy trung niên hán tử, Dạ Hân Tuyết cao hứng giơ tay chào hỏi.
– Hân Tuyết muội tử, ngươi cũng tới, nha, chờ một chút, ta sắp xong rồi.
Hán tử vội vàng khắc chữ xuống, cười lớn nói, giọng nói như tiếng chuông lớn.
– Vương đại ca thích nhất là điêu khắc, trong thư phòng có rất nhiều bích hoạ đều do hắn khắc xuống.
Dạ Hân Tuyết lộ ra dáng tươi cười, thấp giọng nói với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, cũng không nói gì thêm, chỉ là lẳng lặng nhìn hán tử đang khắc chữ viết lên núi đá.
Một lúc lâu, hán tử ngồi trên núi đá khắc hết chữ viết xuống, hắn lúc này mới nhảy xuống, đi tới.
“Yêu, Hân Tuyết muội tử của chúng ta rốt cục khai khiếu, sẽ không cả
ngày ngây ngô ở trong phòng xem sách, rốt cục cũng ra ngoài hẹn hỏ với
con trai, tiến bộ rất lớn, chúng ta xem trọng ngươi.” Hán tử thấy Lý
Thất Dạ đứng bên cạnh Dạ Hân Tuyết, giơ ngón tay cái lên vừa cười vừa
nói.
– Vương đại ca, chớ nói bậy.
Bị hán tử này nói như vậy, Dạ Hân Tuyết nhất thời mặt đỏ lên, liền nói:
– Đây là lão sư mới của thư phòng chúng ta, Lý công tử.
Nghe được Dạ Hân Tuyết nói như vậy, hán tử không khỏi ngẩn người, Lý
Thất Dạ trước mắt vô cùng bình thường, hắn nghĩ không ra, Thư phòng cho
tới nay cũng không có lão sư, hiện tại đột nhiên mọc ra một lão sư, điều này thật sự là ngoài dự liệu của hắn.
Mặc dù nói tráng hán là một hán tử vai u thịt bắp, hơn nữa tuổi tác của
hắn thoạt nhìn còn muốn lớn hơn Lý Thất Dạ, nhưng hắn vẫn tiến lên,
hướng Lý Thất Dạ cười khan một tiếng, cúi đầu thật sâu, nói rằng:
– Mong lão sư đừng trách móc, ta hay nói đùa cùng nha đầu này, thật không ngờ làm ra hiểu lầm như vậy, thỉnh lão sư thứ lỗi.
Mặc dù nói tráng hán có phần thô kệch, thế nhưng hắn vẫn hết sức chân
thành, cho nên đối với lời xin lỗi của tráng hán Lý Thất Dạ cũng gật đầu tiếp nhận.
– Học sinh Vương Tác Đống, nhân xưng Kim Hoàn Thiết Tí, vào Thư phòng đã được vài năm, sau này xin lão sư chỉ giáo nhiều hơn, thỉnh lão sư quan
tâm nhiều hơn.
Tráng hán này thập phần nhiệt tình, sau khi tự giới thiệu, sau đó ôm quyền hành lễ với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ quan sát hắn một chút, phản ứng bình thản, từ từ nói rằng:
– Thudọn vật dụng của ngươi đi, ngày hôm nay ta muốn được gặp cả ba
học sinh của thư phòng.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Kim Hoàn Thiết Tí không dám chậm trễ,
lập tức thu dọn đồ nghề của mình lại, đi theo Lý Thất Dạ.
Thư phòng có thể nói là biển sách, thế giới sách, chỉ cần ngươi có thể
tìm tới địa phương có ốc xá, có hang động thì đều có thể nhìn thấy thư
tịch, thậm chí có không ít dấu vết của thư tịch có niên đại lâu năm in
hằn lên nham thạch.
Hơn nữa thư tịch cùng với bích hoạ trong Thư phòng đều mở vì học sinh
của Thiên Thần thư viện, bất luận học sinh nào cũng có thể đến xem bất
kỳ thư tịch nào cũng được. Chỉ bất quá số lượng học sinh đến thư phòng
xem sách lác đác không có mấy.
– Ai, Lưu lão gia tử lại tới tìm sách, trong thư phòng chứa sách nhiều
đến bất tận, tựa như đại dương mênh mông, hắn đọc cả đời cũng không hết
được.
Dạ Hân Tuyết mang Lý Thất Dạ bọn họ đi tới một tòa đại điện u ám, Kim Hoàn Thiết Tí không khỏi vừa cười vừa nói.
Căn bản trong thư phòng không có học sinh, dù có xuất hiện thêm mấy người Dạ Hân tuyết nhưng nhìn vẫn đặc biệt vắng vẻ.
Lúc Lý Thất Dạ bọn họ đi vào đại điện, xa xa có thể nghe được từng đợt
ho khan “Khái, khái, khái”, nghe giống như muốn phun hết cả ruột gan ra
vậy.
Đại điện thập phần lớn, vừa bước chân vào, hìn hảnh đạp vào mắt người
xem đều là thư tịch, vô số giá sách sắp thẳng hàng kéo dài bất tận, từng hàng giá sách đều bày đầy thư tịch, toàn bộ đại điện đều tràn ngập mùi
của giấy, của bích họa, ngửi mùi hương đặc biệt này, hình như làm cho
con người ta có cảm giác thập phần thư thái yên bình.
Xuyên qua từng hàng giá sách, sâu nhất trong góc phòng ở đại điện có một lão nhân, chỉ thấy lão nhân này ngồi ở trước án thư, đặt một ngọn đèn
mờ, ngọn đèn dầu nho nhỏ nhẹ nhàng chập chờn.
Lúc này lão nhân ở dưới ánh đèn, lật từng tờ từng tờ trong một quyển
sách cũ, một bên đảo sách, một bên lầm bầm nói rằng: “Kim tỳ, kim tỳ,
kim tỳ…”
Hơn nữa hắn lại thường thường ho khan, hơn nữa ho khan đặc biệt lợi hại, thời gian ho khan đặc biệt lâu.
Tuy rằng lúc này Lý Thất Dạ bọn họ đều đã vào, thế nhưng lão nhân quá
mức nhập tâm, thật sự là tập trung toàn bộ tinh thần, cho nên vẫn không
có phát hiện Lý Thất Dạ bọn họ đã đi tới.
– Lưu lão gia tử.
Dạ Hân Tuyết không khỏi kêu một tiếng.
– Kim tỳ, kim tỳ, kim tỳ…
Lão Nhân vẫn đầu nhập, không có nghe được tiếng gọi của Dạ Hân Tuyết, lật từng tờ từng tờ giấy.
– Nếu như ngươi nghĩ có thể tìm “Kim tỳ ngọc thạch châm chích thiên”, thì ngươi chính là đang tìm lộn chỗ rồi.
Ngay lúc lão nhân đang lảm bẩm vô thức, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.
“Ba” một tiếng, những lời này của Lý Thất Dạ giống như sét đánh, quyển
sách trên tay lão nhân thoáng cái rơi trên mặt đất, hắn đứng bật dậy,
hai mắt lập tức nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ.
– Lưu lão gia tử, hoàn hồn lại chưa.
Nhìn lão nhân, Dạ Hân Tuyết ở trước mắt hắn phất phất tay, kêu lên.
– Ngươi, ngươi, ngươi làm sao mà biết được?
Lão nhân nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, vô cùng giật mình hỏi.