- Không biết lão sư còn có cái gì chỉ giáo không?
Nếu là ngày
thường, thân phận và thực lực của Lưu Kim Thắng, người khác đều phải đối với hắn cung kính, tôn hắn một tiếng "Thượng thần", nhưng lúc này ở
trước mặt Lý Thất Dạ thì hắn không dám làm càn, thập phần cung kính xưng một tiếng "Lão sư".
- Đối với Thiên Thần thư viện, gần đây ngươi có ý kiến gì hay không?
Lý Thất Dạ bình thản hỏi.
Lời này làm cho Lưu Kim Thắng kinh ngạc một chút, hắn không rõ Lý Thất Dạ
vì sao đột nhiên hỏi như thế, hắn trầm mặc một chút, không thể làm gì
khác hơn mà nói thật:
- Không dối gạt lão sư, chỉ sợ Thiên Thần
thư viện ẩn núp không chỉ một người như ta vậy. Có người thậm chí không
tính là ẩn núp, quang minh chánh đại trở thành học sinh học viện, về
phần chỉ là để học ở trường, hoặc giả mạo vì mục đích của hắn, thì khó
mà nói.
- Chuyện như vậy, đời nào cũng có, nhưng, ta muốn biết, không chỉ là như vậy.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói
Lưu Kim Thắng do dự một chút, nói rằng:
- Học sinh đối với tình huống cụ thể của Thiên Thần thư viện không phải
rất rõ ràng, nhưng cá nhân ta cảm giác, Thiên Thần thư viện tịnh không
lý tưởng, sắp tới tất có đại sự phát sinh. Chính là bởi vì như vậy, mới
có thể có không ít người gia nhập Thiên Thần thư viện, đang âm thầm quan sát, thậm chí có không ít Đại Đế tiên vương đô đang âm thầm nhìn trộm.
Theo cá nhân học sinh kiến giải, Thiên Thần thư viện tất gặp nguy hiểm,
về phần có thể vượt qua cửa ải khó khăn hay không, học sinh tựu không rõ lắm.
- Các triều đại tới nay, đã có bao nhiêu người dòm ngó Thiên Thần thư viện đây.
Lý Thất Dạ nở nụ cười một chút, nói rằng:
- Bao nhiêu người hi vọng Thiên Thần thư viện ngã xuống, không chỉ có
dừng lại ở thần, ma, thiên tam tộc, hay bản thân bách tộc, có bao nhiêu
đế thống tiên môn, đại giáo cương quốc khát vọng ở trong lòng rằng Thiên Thần thư viện sẽ ngã xuống, ai không khát vọng được ăn một miếng bánh
ngọt!
- Đúng vậy.
Lưu Kim Thắng cũng không khỏi cảm khái, nói rằng:
- Thiên Thần thư viện nếu như ầm ầm ngã xuống, đây là một khối bánh ngọt
to lớn bực nào, riêng Thiên Thần thư viện có tài nguyên cũng làm cho bất luận kẻ nào thèm nhỏ dãi ba thước, càng chưa nói Thiên Thần thư viện
tích lũy tâm huyết của bao nhiêu vị Tiên đế, Tiên vương!
- Thậm
chí có tiên vương, thượng thần xuất thân từ Thiên Thần thư viện còn hi
vọng Thiên Thần thư rồi sẽ ngã xuống, chính là bởi vì bọn họ xuất thân
từ Thiên Thần thư viện, càng minh bạch Thiên Thần thư viện có bao nhiêu
chất béo, càng minh bạch nội tình của Thiên Thần thư viện.
Lý Thất Dạ nở nụ cười một chút, thần thái có chút lãnh cảm.
- Đúng vậy.
Lưu Kim Thắng không phải không thừa nhận, nói rằng:
- Thiên Thần thư viện nếu thật sự ngã xuống, chỉ sợ là vô số người nhào
lên, miếng thịt lớn này, có thể nuôi mập bao nhiêu người, bao nhiêu đại
giáo cương quốc, nếu là thu hoạch phong phú, thậm chí còn làm cho tông
môn của mình đề thăng lên một tầng thứ.
- Vậy còn ngươi?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt cười, nhìn chằm chằm Lưu Kim Thắng, từ từ nói rằng:
Ngươi có hi vọng Thiên Thần thư viện ngã xuống, chia một chén súp?
Lưu Kim Thắng ngẩng đầu, thản nhiên đón nhận ánh mắt Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói rằng:
- Ta không hy vọng nó ngã xuống. Thiên Thần thư viện có phải là hi vọng
của bách tộc hay không, cái này ta không rõ, nhưng, uống nước nhớ nguồn, ta là học sinh Thiên Thần thư viện, đương nhiên không hy vọng nó ngã
xuống.
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Kim Thắng, mà Lưu Kim Thắng cũng hết sức thản nhiên,
hắn không sợ đón nhận ánh mắt Lý Thất Dạ, tùy ý Lý Thất Dạ xem kỹ.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt cười gật đầu, nói rằng
- Đó là sự tình rất tốt.
- Ta hi vọng Thiên Thần thư viện vượt qua kiếp nạn lần này.
Lưu Kim Thắng thập phần thẳng thắn nói.
Lý Thất Dạ cười cười, bình tĩnh nói:
- Thế gian kiếp nạn vô số, Thiên Thần thư viện cũng đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn, tất cả luôn sẽ có kết quả,
có một số việc, đến lúc đó ngươi
tựu sẽ minh bạch.
Lưu Kim Thắng cũng chỉ có lặng lẽ gật đầu,
cũng không dám nói nhiều hơn nữa. Đương nhiên ở trong lòng hắn nhất định vẫn có lòng tin vào Thiên Thần thư viện, dù sao Thiên Thần thư viện từ
thành lập đến bây giờ, sừng sững cùng tuế nguyệt, đã trải qua một đời
lại một đời, nó không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió, không biết đã
trải qua bao nhiêu kiếp nạn, muốn cho Thiên Thần thư viện ngã xuống, sự
tình không có dễ dàng như vậy!
- Đi thôi, nếu là học sinh Thư phòng, tựu an phận đi.
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Kim Thắng rồi nhẹ nhàng khoát tay áo, nói.
Lưu Kim Thắng cũng không dám nói thêm cái gì, cường đại như hắn, ở trước
mặt Lý Thất Dạ cũng phải an phận, không dám có chút lỗ mãng, hắn hướng
Lý Thất Dạ khom người, chậm rãi rời khỏi.
Trước khi Lưu Kim Thắng rời khỏi, Lý Thất Dạ gọi hắn lại, phân phó nói rằng:
- ‘kim tỳ ngọc thạch châm chích thiên" mà ngươi muốn tìm kiếm được đặt ở trong Tầm Sư điện, hảo hảo tìm một chút đi.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Lưu Kim Thắng giật mình một cái, mừng rỡ, khom người hướng Lý Thất Dạ bái thật sâu, nói rằng:
- Cảm tạ lão sư chỉ điểm, cảm kích khôn cùng, học sinh khắc trong tâm khảm.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, Lưu Kim Thắng lập tức thối lui.
Núi, là phải cao, biển, là phải sâu, nó là quy luật tự nhiên, là đại đạo, là pháp tắc.
Ở thư phòng có vô số ngọn núi, càng có sông lớn chiếm giữ, toàn bộ thư
phòng đều do sông núi tạo thành, có thể nói là hết sức tráng lệ, cũng
hết sức rung động lòng người.
Ở trong mắt rất nhiều người, thư
phòng tuy chứa hàng tỉ tàng thư, nhưng đều là tạp thư, không có ích lợi
gì, đương nhiên đó là ý nghĩ của đa số phàm phu tục tử.
Hiểu
biết chính xác hiểu được sự ảo diệu thư phòng thì sẽ không cho rằng như
vậy, bởi vì thư phòng vẫn cất giấu nhiều bí kíp kinh thiên, ở một nơi mà ngoại nhân không thể nghĩ đến, cũng chỉ có Đại Đế tiên vương tài năng
mới hiểu được.
Trong thư phòng có một ngọn núi nhỏ, ngọn núi này không có gì xuất chúng, hơn nữa cây cối không nhiều lắm, sinh trưởng
thưa thớt, một bên có một bức thạch bích.
Nói chính xác ra, bức
thạch bích này do nham thạch tạo thành, nham thạch thô ráp không gì sánh được, lấy tay sờ lên còn có thể làm xước tay.
Lý Thất Dạ ngồi trên tảng đá cách ngọn núi không xa, ngơ ngác nhìn ngọn núi trước mắt, ngây ngốc suy nghĩ.
Lý Thất Dạ sáng sớm đã ngồi ở đó, đờ đẫn nhìn ngọn núi, thỉnh thoảng hắn
lại lấy trong ngực một tấm mặt nạ da người, lấy tay vuốt ve, nghiêm túc
suy nghĩ.
Tấm mặt nạ da người này chính là lấy được trong tay
Luân Hồi Hoang Tổ, Luân Hồi Hoang Tổ đã từng dùng nó để bảo mệnh, ở lúc
hai mươi vị Đại Đế tiên vương liên thủ đều phá không được tấm mặt nạ da
người này, có thể nói tấm mặt nạ da người cực kỳ nghịch thiên, cực kỳ
kinh khủng.
Khi Lý Thất Dạ chiếm được tấm mặt nạ da người, tỉ mỉ phỏng đoán suy diễn, lúc này hắn mới quyết định đến Thiên Thần thư viện.