Thì ra Đại Đạo trà này rất có lai lịch, được người gọi là tiên trà. Nó
rất quý giá, được một miếng lá có thể giữ đạo tâm, khi gặp ma chướng,
đại đạo khó khăn có thể kéo người lại từ bờ vực tẩu hóa nhập ma.
Lá non Đại Đạo trà chia đẳng cấp, mỗi miếng lá trà pháp tắc càng nhiều thì càng quý giá, tức là lá non càng lên cao càng trân quý. Quý nhất là lá
non có mười hai pháp tắc mọc trên ngọn.
Học sinh khác hâm mộ nói:
- Lá non hai đạo, thế là ghê gớm lắm rồi. Đạo hạnh của Bạch Hạc đạo huynh là số một số hai trong Đế Phủ chúng ta.
Bạn học khác lên tiếng:
- Đúng rồi, lần này bắt đầu chín lâu vậy mà chỉ có năm bạn học hái được
Đại Đạo trà. Bạn học giỏi nhất chỉ hái được lá non ba đạo.
Lá
non Đại Đạo trào vô cùng quý giá nhưng cũng khó hái, người muốn hái lá
non Đại Đạo trà phải có tham ngộ không gì sánh bằng với đại đạo, có hiểu biết độc nhất vô nhị về ảo diệu đại đạo.
Ở góc độ nào đó muốn
hái Đại Đạo trà liên quan đến đạo hạnh của ngươi sâu hay cạn. Như hai
người cùng hái Đại Đạo trà, một người mạnh, một người yếu. Nhưng nếu kẻ
yếu lĩnh ngộ đại đạo sâu hơn thì khi hái Đại Đạo trà sẽ tốt hơn người
mạnh.
Có một học sinh dáng vẻ phấn chấn tiến đến:
- Để ta thử xem!
Học sinh này khí vũ phi phàm, bước ra một bước nháy mắt đạp đến giữa sườn núi, trong khoảnh khắc đến gần cây trà cổ.
Ong ong ong ong ong!
Khi học sinh đến gần cây trà cổ thì một đại đạo từ cây trà cổ giắt ngang
trước học sinh đó. Đại đạo giãn ra vượt qua ức vạn dặm, nó có thể cuốn
thiên địa vào.
Đại đạo mênh mông, hiển hiện phù văn vô cùng vô
tận. Các phù văn như nước chảy trong sông đồng, đang chảy xiết, nháy mắt nhấn chìm người, dù không bị chìm cũn khiến người xem hoa,ắt.
ở trong đại đạo như vậy làm gì có Đại Đạo trà, lá non nữa, toàn bộ bị phù văn đại đạo che lấp, bị đại đạo mênh mông bàng bạc nhấn chìm.
Học sinh thét dài:
- Mở!
Mắt học sinh tỏa định một áo nghĩa đại đạo, ra tay thọc vào áo nghĩa đại đạo, hái áo nghĩa đi.
Bóc!
Học sinh hái áo nghĩa đại đạo xong liền bị đẩy lùi trở lại chỗ cũ
Ngón tay học sinh kẹp một mảnh lá non, có ba pháp tắc mỏng như tơ trên lá non.
Thấy học sinh hái một lá trà quanh quẩn ba pháp tắc thì học sinh khác khen rằng
- Xích Tê huynh giỏi quá, hái được một lá trà ba đạo.
Học sinh đỏ mặt cười gượng:
- Nói ra thật xấu hổ, ta vốn định hái lá trà bốn đạo nhưng chẳng ngờ
không tham ngộ thấu áo nghĩa đại đạo này. Chỉ hái được lá trà ba đạo.
Có người lớn tiếng khen:
- Xích Tê học đệ vậy là giỏi lắm rồi, không uổng là cao thủ số hai của Thánh Viện chúng ta!
Hai người đạp không tiến tới, muôn vàn khí tượng khiến đám người đón chào.
Thấy hai người đạp không đến, học sinh reo lên:
- Thiểu Hoàng và Thần Tử đến!
Học sinh khiêm tốn nói:
- Thần Tử nói đùa, so với Thần Tử thì tiểu đệ xấu hổ không bằng.
Hai người đạp không đến là Lục Kiếm Thiểu Hoàng và Tư Tông Thần Tử, bọn họ
tới khiến các học sinh nghênh đón, ai kêu họ là lãnh tụ của Thánh Viện,
Bách Đường làm chi.
Tư Tông Thần Tử nhìn cây trà cổ như tháp mây, cảm thán rằng:
- Đại Đạo trà, nếu có thể hái pha được một bình trà thì không còn mong mỏi gì hơn.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười nói:
- Thần Tử làm vậy thì rất xa xỉ, một bình lá trà cần bao nhiêu lá non mới đủ? Đừng nói học sinh chúng ta, dù là lão sư của Thiên Thần học viện
cũng không vài người làm được. Sợ là trừ lão viện trưởng và Mặc lão ra
hiếm lão sư nào hái đủ một bình trà.
Các học sinh cùng cười:
- Hái một bình trà pha uống thì xa xỉ quá.
Có học sinh nói:
- Đổi lại là ta hái được một miếng lá trà tám đạo thì đã vô
cùng thỏa
mãn. Có một mảnh lá trà lúc gặp nguy hiểm có thể cứu mạng ta.
- Hái một mảnh lá trà tám đạo đúng là khó khăn.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cảm thán rằng:
- Nếu là ta cùng lắm bốn đạo.
Tư Tông Thần Tử cười lắc đầu nói:
- Ta không mạnh hơn Thiểu Hoàng huynh bao nhiêu.
Thiên Thần học viện Tam Tử, ba người xuất thân cao quý, chơi khá thân, có ăn ý nhất định. Như Lục Kiếm Thiểu Hoàng là lãnh tụ Bách Đường, Tư Tông Thần Tử là lãnh tụ của Thánh Viện, Túng Thiên thiếu chủ là lãnh tụ Đế Phủ.
Ba người ở chung rất tốt, nên bình thường ba học đường ít khi xung đột,
vì ba người Lục Kiếm Thiểu Hoàng nể nang nhau.
Đương nhiên hai học đường Thư Phòng, Nhân Tông không nằm trong số đó.
Học sinh tò mò hỏi:
- Trong học viện chúng ta ai có thể hái lá trà tám đạo được?
Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử nhìn nhau.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười khổ nói:
- Có lẽ trong học sinh chúng ta không ai hái được lá trà tám đạo. Nếu nói về người trẻ tuổi thì cá nhân ta cho rằng Thiên Tuyền lão sư, Khải Hàng lão sư có thực lực này. Lão sư thế hệ trước thì không biết.
Học sinh gật gù phụ họa:
- Nói đúng, lão sư trẻ tuổi chỉ có Thiên Tuyền lão sư, Khải Hàng lão sư
là mạnh nhất, thiên phú thuộc đỉnh cao nhất, không ai so bằng.
Có một học sinh Thánh Viện nhỏ giọng nói:
- Nghe nói gần đây có lão sư vào Thư Phòng, tên là Lý Thất Dạ. Nghe học
sinh khác nói Lý Thất Dạ rất trẻ tuổi, còn trẻ vậy đã làm lão sư, không
chừng thiên phú tuyệt thế vô song, hắn cũng rất có thể hái được lá trà
tám đạo thì sao?
Lục Kiếm Thiểu Hoàng. Tư Tông Thần Tử sầm mặt
xuống. Lục Kiếm Thiểu Hoàng có thù với Lý Thất Dạ, điều này quá rõ ràng. Tư Tông Thần Tử cũng ghét Lý Thất Dạ, vì hắn thân thiết với Mai Tố Dao
quá, làm lòng gã khó chịu.
Học sinh thân với Tư Tông Thần Tử lập tức lên tiếng hạ thấp Lý Thất Dạ:
- Trẻ tuổi làm lão sư chưa chắc mạnh, chuyện trên đời không nói trước
được. Nếu mạnh vậy sẽ không đi Thư Phòng làm lão sư. Nguyên Thư Phòng
chỉ có vài ba học sinh như chó mèo. Nhìn Khải Hàng lão sư xem, tuổi tác
như vậy đã có thể giảng dạy Thánh Viện, đây mới là thiên tài tuyệt thế
thật sự, không ai dám nghi ngờ thực lực của Khải Hàng lão sư.
- Đúng rồi, người bình thường ai muốn đi Thư Phòng làm lão sư?
Học sinh khác phụ họa:
- Đi Thư Phòng làm lão sư tựa như đày ra biên cương, không chừng vì biểu hiện kém quá nên mới bị điều đi Thư Phòng.
- Đúng lắm, Khải Hàng lão sư hái lá trà tám đạo không thành vấn đề.
Có học sinh dời đề tài:
- Nghe nói lúc xưa Nhân Thánh hái được lá trà chín đạo tại đây.
- Đúng vậy!
Nhắc đến Nhân Thánh thì dù là Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử cũng trở nên nghiêm nghị. Dù sao Nhân Thánh là niềm tự hào của nhân tộc ở thời
đại này.
Có học sinh phụ họa:
- Khải Hàng lão sư và Nhân Thánh là bạn học cùng giới, đều là học sinh thiên phú cao nhất, có lẽ hai người cách biệt không lớn.
Học sinh tò mò hỏi:
- Thiên tài tuyệt thế vô song như Nhân Thánh mà chỉ có hái lá trà chín
đạo, ai hái được mười đạo hay cao hơn nữa là mười một đạo, mười hai đạo
đây?