Đám người bên ngoài đạo tràng nhìn nhau, trong đạo tràng trống rỗng, đối lập quá lớn với cảnh tượng náo nhiệt vừa rồi.
Thấy đạo tràng trống rỗng, học sinh nhìn quanh, không thấy Lý Thất Dạ lộ mặt:
– Lý lão sư đâu?
Cổ Khải Hàng không nói chuyện, chỉ đứng bên cạnh đạo tràng cười tủm tỉm nhìn vào trong, phong độ phiên phiên.
Thấy đạo tràng trống rỗng, có học sinh nhỏ giọng hỏi:
– Sao lão sư chưa tới?
– Ha, cái này khó nói.
Học sinh Bách Đường cười gian:
– Khải Hàng lão sư giảng quá tốt, trong lão sư trẻ tuổi học viện không
ai vượt qua được, không lão sư trẻ nào giảng tốt hơn Khải Hàng lão sư
nên bây giờ ai lên đài đều là mất mặt. Có lẽ ai đó chưa chiến đã sợ,
không dám lên đài giảng bài.
Học sinh Bách Đường này cố ý nịnh Cổ Khải Hàng, dù sao gã là lão sư giảng bài trong Bách Đường.
– Hiện tại không muốn lên đài cũng đã muộn.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười âm trầm:
– Nếu không có can đảm lên đài thì còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại Thiên Thần học viện nhâm giáo?
Lục Kiếm Thiểu Hoàng đã liều mạng, dù sao gã và Lý Thất Dạ thề không đội trời chung nên không thèm nể mặt. Huống chi phụ thân của Lục Kiếm Thiểu Hoàng là người hộ đạo Nhân Thánh, Thượng Thần mười một đồ đằng, sau
lưng gã có Cổ Khải Hàng chống lưng, nên gã bất chấp, chưa biết ai sẽ
cười đné cuối cùng.
– Có người vào sân.
Mọi người nhìn qua, có người mang ghế vào đạo tràng, vào trước nhất là Lưu Kim Thắng, Kim Hoàn Thiết Tí, Dạ Hân Tuyết.
Lưu Kim Thắng dẫn Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí tìm góc trong đạo
tràng ngồi xuống, rất điệu thấp, tư thái thấp, dường như không muốn gây
chú ý.
Mọi người thấy nhóm học sinh đầu tiên đi vào là học sinh Thư Phòng thì có người cười âm trầm:
– Chuyện này đương nhiên. Dù sao là lão sư Thư Phòng, học sinh Thư Phòng đến nghe bài lão sư của mình không có vấn đề gì.
Có mặt Cổ Khải Hàng, học sinh Bách Đường đứng cạnh gã càng làm càn, nịnh rõ ra mặt:
– Ha, nếu học sinh không tới nghe bài của hắn không chừng sau này ba học sinh đó đừng mong sống yên, lỡ bị làm khó dễ thì sao?
Tuy nhiều người bên ngoài đạo tràng chỉ trỏ ba người Lưu Kim Thắng,
buông lời cười nhạo nhưng ba người giữ im lặng, ngồi yên trong góc.
Lại có một học sinh vào sân, nàng đi một mình.
– Lại có người
Học sinh này là Đào Đình trong Bách Đường.
Mặc kệ Lý Thất Dạ giảng bài gì, Đào Đình được hắn quan tâm chăm sóc nên
tất nhiên sẽ đến nghe. Huống chi Đào Đình biết Lý Thất Dạ mạnh hơn bất
cứ lão sư nào, hắn giảng bài tuyệt đối không kém.
Đào Đình vào trong rồi không lên tiếng, ngồi cùng ba người Lưu Kim Thắng.
– Đó chẳng qua là Đình học muội sao?
Đào Đình khá nổi tiếng trong Bách Đường, nàng xuất thân bình dân, có
được thành tích như hôm nay rất không dễ dàng. Huống chi trog Bách Đường có nhiều người mến mộ theo đuổi Đào Đình.
Đào Đình khá nổi tiếng trong Bách Đường, khi nàng vào ngồi thì mấy nữ
học sinh Bách Đường cũng ngồi theo. Mấy nữ học sinh toàn là đệ muội chơi thân với Đào Đình.
Có mấy học sinh Bách Đường xuất thân bình dân lén bàn bạc rồi vào đạo tràng ngồi cùng nhóm Đào Đình:
– Chúng ta cũng đi vào nghe bài thử.
Học sinh Bách Đường có đủ loại người. Học sinh xuất thân danh môn như
nhóm Lục Kiếm Thiểu Hoàng tụ thành một vòng, một số học sinh bình dân
không muốn đi chung với họ.
Đào Đình có chút danh tiếng, danh vọng trong học sinh bình dân Bách
Đường. Khi các tỷ muội của Đào Đình vào ngồi, mấy học sinh nam Bách
Đường xuất thân bình dân bàn bạc rồi vào trong đạo tràng, ngồi xuống
cạnh Đào Đình.
Học sinh Bách Đường khinh thường hừ mũi:
– Hừ! Một đám bình dân, cho dù ôm đoàn sưởi ấm thì sao? Cũng chỉ là đốm lửa nhỏ.
Học sinh Bách Đường này lạnh lùng nói:
– Bách Đường có mấy phế vật như vậy chỉ có thể sống trong đoàn thể nhỏ, bọn họ không tư cách vào đoàn thể có chút cân nặng.
Nhưng học sinh Bách Đường mới nói xong thi một nữ nhân đi vào đạo ràng,
nàng rất điệu thấp, không ra tiếng, yên lặng ngồi kế bên nhóm Đào Đình.
Thấy nữ nhân ngồi xuống bên Đào Đình, học sinh Bách Đường há hốc mồm.
– Là Diệu Thiền học tỷ!
Có người không tin vào mắt mình.
Học sinh đứng cạnh Lục Kiếm Thiểu Hoàng nhỏ giọng nói:
– Thiểu Hoàng, là Diệu Thiền học tỷ kìa.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng biểu tình cực kỳ khó xem, mặt lúc xanh lúc trắng, không nói nên lời.
Người vào trong đạo tràng ngồi là Diệu Thiền, so với nhóm Đào Đình hì
nàng có sức ảnh hưởng tuyệt đối trong Bách Đường. Mọi người không rõ
ràng lai lịch của Diệu Thiền, gia thế không hiển hách bằng Lục Kiếm
Thiểu Hoàng nhưng nàng vào học đường được nhiều học sinh ủng hộ. Nhiều
học sinh khi gặp vấn đề sẽ hỏi ý Diệu Thiền, huống chi trong Bách Đường
Thiên Thần học viện biết bao nhiêu học sinh nam mến mộ nàng.
Nhiều học sinh Bách Đường biết Lục Kiếm Thiểu Hoàng thích Diệu Thiền,
nhưng gã bị Lý Thất Dạ đánh te tua, giờ Diệu Thiền tới cổ vũ cho hắn như cái tát đánh vào mặt Lục Kiếm Thiểu Hoàng. Đặc biệt học sinh mới nói
chuyện mặt càng đỏ rực, không dám nói nữa.
Thấy Diệu Thiền đi vào nghe giảng, một số học
sinh trong Bách Đường vốn
xích mích với Lục Kiếm Thiểu Hoàng cũng chạy vô ngồi. Trong phút chốc có mấy chục học sinh ngồi trong đạo tràng chờ nghe giảng.
Tư Tông Thần Tử thấy cảnh đó hừ lạnh một tiếng:
– Các học sinh ở đây chờ nghe giảng mà người giảng bài mãi chưa tới, bài học như thế không nghe cũng được.
Đám người Tư Tông Thần Tử đứng chung chiến tuyến với Cổ Khải Hàng, lúc này gã sẽ không bênh vực hắn mà thừa dịp đạp hắn.
Học sinh Thánh Viện hùa theo:
– Đúng rồi, lão sư như thế quá kiêu ngạo. Lão sư Thánh Viện chúng ta là
lão sư kinh nghiệm lâu năm trong học viện mà không cao gái như vậy.
Chúng ta đừng nghe loại giảng bài này.
Học sinh Đế Phủ hừ lạnh một tiếng:
– Đúng, chúng ta đừng nghe, kênh kiệu, lên giá còn hơn các vị nguyên lão.
Lão sư Đế Phủ là nguyên lão trong Thiên Thần học viện, giờ thấy Lý Thất Dạ không đến thì bọn họ hừ lạnh.
– Đạo tâm không có để nghe, lão sinh thường hay nói.
Túng Thiên thiếu chủ chậm rãi nói:
– Các bạn học Đế Phủ chúng ta đều có đạo tâm kiên định, tự mình mày mò được rồi, cần gì nghe người ta chỉ điểm.
Học sinh đứng cạnh Túng Thiên thiếu chủ phụ họa:
– Đúng, ta cảm thấy bài đạo tâm này hay là các bạn học Đế Phủ đừng nghe, chẳng sao cả.
Lúc này một thanh âm trong trẻo vang lên:
– Tố Dao xuất quan đến chậm.
Một nữ nhân tuyệt thế vô song nhẹ nhàng lướt đến, là Mai Tố Dao. Nàng vào đạo tràng, ngồi chung với đám học sinh Đào Đình.
Thấy Mai Tố Dao đến, mấy chục học sinh trong đạo tràng rất vui.
– Mai Tiên Tử cũng tới!
Ban đầu trong bọn họ chỉ có Diệu Thiền là có thể giữ thể diện, hiện tại
Mai Tố Dao cũng đến thì tình huống khác hẳn, ít ra không chỉ dám học
sinh bình dân bọn họ nghe bài của Lý Thất Dạ.
Trong phút chốc học sinh Thánh Viện, Đế Phủ ngó nhau, vẻ mặt lúng túng.
– Mai Tiên Tử cũng đến nghe.
Mai Tố Dao xinh đẹp làm bao nhiêu người thần hồn điên đảo, thiên phú của nàng không chỗ soi mói. Thậm chí đám người cho rằng thiên phú của Mai
Tố Dao cao hơn Túng Thiên thiếu chủ nhiều, chẳng qua không tiện nói
ngoài miệng.
Hiện tại Mai Tố Dao cũng tự mình đến nghe Lý Thất Dạ dạy học khiến đám
học sinh khâm phục, mến mộ nàng rất lúng túng. Bình thường bọn họ chắc
chắn sẽ như sao quanh trăng sáng đi theo nàng ròi.
Giờ bọn họ đã nói mấy lời đó, bây giờ đi vào theo Mai Tố Dao thì không
ổn. Đặc biệt đám người đứng cạnh Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Túng Thiên thiếu
chủ tỏ rõ phải về phe Cổ Khải Hàng, lúc này mà đi vào sẽ bị bọn họ ghi
thù, không chừng sau này sẽ bị vùi dập.
Không phải tất cả học sinh Thánh Viện, Đế Phủ đều theo phe Túng Thiên thiếu chủ, một số học sinh thiên tài sớm gai mắt bọn họ.
– Chúng ta đi nghe bài của Lý lão sư đi, đạo tâm của ta không ổn, nghe cũng tốt.
Bình thường bọn họ không dám đối đầu với Túng Thiên thiếu chủ, giờ Mai
Tố Dao có thiên phú nhất Đế Phủ, được yêu thích nhất cũng tiến vào nghe
giảng thì bọn họ sợ gì? Cả đám quang minh chính đại vào đạo tràng.
Trong đạo tràng đã có hơn một tăm học sinh ngồi, chờ Lý Thất Dạ giảng bài.
Học sinh hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Mới hơn một trăm học sinh, so với Khải Hàng lão sư có mấy vạn học sinh nghe giảng thì không tính gì.
Đám người Mai Tố Dao ngồi xong Lý Thất Dạ vẫn chưa xuất hiện, hắn không
ra mặt. Chờ một lúc lâu, một số học sinh bên ngoài đạo tràng mất kiên
nhẫn.
Học sinh không nhịn được hừ mũi:
– Hừ! Dạy có một bài học có cần lên giá vậy không?
Các học sinh lên tiếng:
– Đúng rồi, cao giá quá vậy!
Nếu không phải đám học sinh này chờ xem Lý Thất Dạ xấu mặt thì bọn họ đã đi từ lâu, không hứng thú nghe hắn giảng bài.
Cổ Khải Hàng chậm rãi nói:
– Thất Dạ huynh, các bạn học ham hỏi như khát, chờ đợi luân âm tuyệt thế của Thất Dạ huynh. Các bạn học không kịp đợi, chỉ muốn lập tức được
nghe Thất Dạ huynh dạy bảo. Thất Dạ huynh có thể lên đài bây giờ không?
Giọng Cổ Khải Hàng không lớn nhưng nguyên Thiên Thần học viện đều nghe giọng gã.