- Ta chỉ có thể nói: đại thế nhiều gian khó.
Nhìn người bí ẩn, Lý Thất Dạ nói chậm:
- Thế nhưng, dù ta rời đi thì ngươi cũng không đi một mình trên con đường này. Nhớ kỹ, còn có quân đoàn Bạch Hạc.
- Bạch Hạc quân đoàn.
Người bí ẩn nói:
- Năm đó ngươi cũng nhắc qua ngươi có mưu đồ cho quân đoàn này, nếu ta nhớ không lầm thì ngươi đã thiêu hủy danh sách.
- Vì vậy chỉ có một mình ta biết danh sách của quân đoàn Bạch Hạc.
Lý Thất Dạ mỉm cười, chỉ chỉ vào đầu của mình, nói rằng:
- Bây giờ ở mười ba châu, ngoại trừ ta ra thì không còn ai biết tình hình của quân đoàn Bạch Hạc.
- Thế nhưng... ngươi sẽ biết.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ dừng lại một chút, mới nói:
- Tương lai không chỉ mình ngươi tiến lên mà quân đoàn Bạch Hạc cũng tiến lên với ngươi. Ngươi sẽ là thủ lĩnh của quân đoàn Bạch Hạc.
- Thế nhưng ngươi sẽ không đưa danh sách quân đoàn Bạch Hạc cho ta.
Người bí ẩn mỉm cười. Hai người bọn họ hợp tác lâu như vậy, hắn còn không hiểu Âm Nha hay sao?
- Đúng vậy, ta sẽ không nói với ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Không phải ta không tin tưởng ngươi mà bởi vì tai vách mạch rừng. Một
ngày nào đó, ngươi sẽ biết toàn bộ thành viên của quân đoàn Bạch Hạc.
- Ta chờ ngày đó tới.
Người bí ẩn cũng mỉm cười, không quan tâm. Dù sao lòng tin giữa bọn họ không
cần bút mực hình dung. Lý Thất Dạ làm như vậy nhất định có đạo lý của
hắn.
- Khi cần xuất hiện, tự nhiên sẽ xuất hiện. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ câu nói này của ta là được.
Lý Thất Dạ nhìn người bí ẩn, nói:
- Kẻ khác thường, nhất định là yêu quái.
- Ta sẽ nhớ kỹ.
Người bí ẩn gật đầu.
Quân đoàn Bạch Hạc rất thần bí, đừng nói Cửu Giới, ngay cả mười ba châu cũng rất ít người biết. Trên thực tế, dù bọn họ hợp tác khắng khít nhưng Lý
Thất Dạ chưa từng tiết lộ bất cứ thành viên nào của quân đoàn Bạch Hạc.
- Khi nào bắt đầu chung cực chinh chiến?
Trầm mặc một lát, người bí ẩn nói chậm.
- Ngày đó rồi sẽ tới, nhưng không phải hiện tại.
Lý Thất Dạ nói:
- Đường còn dài, không thể đi hết cái một. Khi tới lúc chiến đến cùng thì một trận chiến định càn khôn. Có vài chuyện, không ai nói chắc, giống
Cổ Minh năm đó, e rằng không ai muốn xuất hiện một Cổ Minh thứ hai!
Nghe thấy "Cổ Minh", vẻ mặt của người bí ẩn trở nên trịnh trọng, nói chậm:
- Nếu như xuất hiện Cổ Minh thứ hai thì đúng là lớn chuyện!
- Đâu chỉ lớn chuyện, mà là chuyện động trời.
Lý Thất Dạ nói:
- Cho nên, chung cực chinh chiến sẽ có thế nhưng không phải hiện tại. Ta không hy vọng xuất hiện sai lầm trên đường.
- Thế nhưng có một số chuyện luôn nằm ngoài lòng bàn tay. Ngươi không
phát động chung cực chinh chiến không có nghĩa người khác sẽ không phát
động chung cực chinh chiến. Ví dụ như tôn đại phật nọ.
Người bí ẩn trầm giọng nói.
- Hắn sẽ. Sớm muộn gì hắn cũng khởi xướng chung cực chinh chiến, hơn nữa sẽ phát động chung cực chinh chiến trước ta.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói nghiêm túc:
- Thế nhưng hắn không thể, cho dù hắn tự nhận hắn có thể chiến đến cùng.
- Đừng quên, hắn chuẩn bị trận chiến này lâu lắm rồi.
Người bí ẩn nói:
- Hắn chuẩn bị cho trận chiến này còn lâu hơn cả ngươi!
- Ta biết.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Có vài thứ không phải càng lâu thì càng tốt. Đừng quên hắn không thuộc
về kỷ nguyên của chúng ta. Hắn tiên thiên không đủ, nếu không hắn tích
lũy lâu như thế cũng không dừng lại ở đây. Muốn tới phần cuối thế giới
chiến đến cùng, nhất định phải là kỷ nguyên của chúng ta. Nếu không cũng chỉ là hoa trong sương, trăng đáy nước.
Lý Thất Dạ nói vậy làm người bí ẩn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hắn nhìn Lý Thất Dạ nói rằng:
- Trận chiến đó, nếu như ngươi thắng, ngươi sẽ lấy gì thay thế, ngươi sao? - Ngươi cả nghĩ rồi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ làm chuyện nhàm chán như thế sao? Lại nói, hắc ám
chi thủ như ta, cho dù thế chỗ thì hậu thế có thay đổi gì không? Cũng
không khác biệt mấy.
- Vậy ngươi lấy thứ gì thay thế?
Người bí ẩn vẫn nhìn Lý Thất Dạ, vẻ mặt rất trịnh trọng, không hề có dấu hiệu thả lỏng.
- Thiên địa lương tâm!
Lý Thất Dạ nói:
- Thế gian, làm cách nào mới không còn lừa lọc? Chỉ có trời đất chứng giám mà thôi!
- Thiên địa lương tâm!
Hai mắt của người bí ẩn co rút, trầm mặc một hồi, cuối cùng mới nói:
- Thế nhưng... đừng quên rằng... đó là chuyện không thể!
- Ai nói không thể?
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:
- Ngươi nên biết, trời đất chứng giám không phải câu nói suông. Nó không
phải là thứ hư vô mờ mịt. Ngươi biết mà, thiên địa lương tâm có tồn tại! Tồn tại rất thật! Thế nhưng không ai có thể chạm tới nó mà thôi.
Nghe vậy, người bí ẩn trầm mặc không nói. Trời đất chứng giám, người biết
tới đó ngày càng ít. Trời đất chứng giám trong miệng mọi người chỉ là
lời nói trót lưỡi đầu môi mà thôi. Cũng giống như ngẩng đầu ba thước có
thần linh, bọn họ chính là thần linh, cần gì phải ngẩng đầu ba thước!
Thế nhưng, người thần bí lại biết trời đất chứng giám có tồn tại! Thế nhưng trời đất chứng giám là gì, nó như thế nào, không ai biết. Giống như Lý
Thất Dạ nói, không ai có thể chạm tới. Vì vậy, không ai biết trời đất
chứng giám là gì, đâm ra mọi người đều cho rằng nó chỉ là thứ hư vô mờ
mịt.
- Ta kinh doanh một thời đại. Ta khác với hắc ám bá
chủ hay chúa tể kỷ nguyên. Bọn họ chỉ vì sinh tồn, chỉ vì giữ gìn kỷ nguyên của mình. Còn ta thì không chỉ muốn chiến đến cùng không thôi!
Nói tới đây, hai mắt của hắn lóe lên ánh sáng khủng bố.
- Có lẽ, có một ngày ngươi mang tiếng xấu muôn đời, tất cả mọi người đều coi ngươi là ác ma.
Người bí ẩn nói.
- Có lẽ có người cho rằng ta muốn trở thành thương thiên. Chẳng hạn hắc ám bá chủ, chẳng hạn một số người sống tạm bợ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:
- Thế nhưng bọn họ không biết rằng ta chưa từng muốn trở thành thương thiên.
Người bí ẩn không khỏi thở dài. Suy nghĩ cùng hành động của Âm Nha luôn nằm
ngoài dự liệu của mọi người! Bởi vì hắn nhìn xa hơn mọi người!
- Bị người vạn thế thóa mạ là ác ma cũng được, bị người kính nể là thương thiên cũng vậy, ta không quan tâm.
Lý Thất Dạ nói:
- Ta chỉ muốn làm chuyện ta muốn làm, không mong gì hơn, chỉ như vậy thôi.
Người bí ẩn trầm mặc một hồi, cuối cùng hắn nhìn Lý Thất Dạ, nói:
- Như ngươi đã nói, đại thế nhiều gian khó. Bất kể như thế nào, ta sẽ
không để đại thế này tan vỡ. Trời đất chứng giám cũng được, ác ma cũng
được, cho dù là thương thiên thì ta cũng không quan tâm. Thế nhưng ngươi nhất định phải bảo đảm với ta, sẽ không xuất hiện Cổ Minh thứ hai.
Ngươi cũng biết Cổ Minh thứ hai xuất hiện sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng tới mức không thể tưởng tượng nổi!
- Ta không dám đảm bảo với ngươi chuyện này.
Lý Thất Dạ nói:
- Muốn ta đảm bảo thì ta chỉ có thể đảm bảo rằng: nếu Cổ Minh thứ hai
xuất hiện thì ta sẽ lên tiền tuyến, ta sẽ là người đầu tiên chém giết
bọn họ, bất kể thân ta ở đâu, dù sống hay chết, ta đều giết họ! Đảm bảo
như vậy đủ chưa.
Lý Thất Dạ đảm bảo trịnh trọng khí phách như
thế, người bí ẩn không biết nói gì hơn. Bởi vì Lý Thất Dạ đã đảm bảo thì không thứ gì sánh bằng.
Lý Thất Dạ với người bí ẩn nói rất
nhiều chuyện, bọn họ bí mật bày mưu, thế gian không ai biết tới, thậm
chí dính dáng tới sinh tử của mười ba châu! Mỗi một mưu kế bí mật đều
kinh thế hãi tục, thậm chí Đại Đế Tiên Vương nghe thấy cũng sẽ trố mắt
ngoác mồm!
- Ta chỉ có thể chúc ngươi thuận buồm xuôi gió. Hoặc
là, ngươi gặp được tiên. Hoặc là, ngươi có thể thành tiên. Thế gian này
không ai có thể đi xa hơn ngươi.
Cuối cùng, người bí ẩn thở dài.
- Không, ngươi nên nói lại. Bất kể như thế nào thì Âm Nha vẫn là Âm Nha, thế gian có tiên chưa chắc là chuyện tốt.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói chậm:
- Nếu như ta thật sự thành tiên thì chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu như
có ngày ngươi nghe thấy ta thành tiên thì ta xin khuyên ngươi một câu,
mau trốn, trốn được bao xa thì trốn bấy xa, đào một cái hố rồi tự chôn
mình, đừng dại xuất hiện.
Lý Thất Dạ vừa giống nói giỡn vừa không giống nói giỡn, trong lời nói giỡn chứa đầy máu tanh.
- Nếu đúng như vậy thì ta sẽ là người đầu tiên chạy trốn.
Người bí ẩn cũng mỉm cười, đương nhiên cũng đang nói giỡn.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ cùng người bí ẩn tan biến. Bọn họ không để lại bất cứ
dấu vết gì, cũng không thể lại bất cứ manh mối gì để người ta suy tính,
không ai được phép biết tới.
Trải qua trận chiến ở Thiên Thần
thư viện thì mười ba châu trở nên yên tĩnh. Mười ba châu như biến thành
một hồ nước yên ắng, rất nhiều đế thống tiên môn đóng cửa, ngay cả
Thượng Thần cũng bớt xuất hiện. Thậm chí có người nảy sinh ảo giác,
dường như Đại Đế Tiên Vương mười ba châu không dám thở mạnh, tất cả mọi
người đều nén thở, tất cả mọi người đều bắt đầu trốn tránh.
Khi
tất cả mọi người đều cho rằng mười ba châu quá yên tĩnh thì có một hôm
đất đai mười ba châu bốc khí lành, giống như mặt đất thành tinh.
Mười ba châu biến hóa, tất cả sức mạnh trong thiên địa ở mười ba châu cũng bắt đầu gắn kết lại, gắn kết về một hướng.
Mặc dù tốc độ không nhanh, thế nhưng tất cả hỗn độn khí cùng sức mạnh đại
đạo của mười ba châu đều hội tụ lại một nơi. Chỉ một lúc thôi đã trở
thành dòng chảy cuồn cuộn, liên miên không dứt, tiếng ầm ầm dậy khắp
thiên địa, giống như có một dòng sông lớn đang chảy trên bầu trời, mọi
tu sĩ mười ba châu đều nghe thấy âm thanh đó.