Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lý Thất Dạ mở mắt chầm chậm. Lúc này, một khuôn mặt lọt vào mắt hắn, là một cô gái trẻ tuổi.
Cô gái trẻ tuổi này là nữ đệ tử Đại Kiếm môn, nàng nán lại nơi này hầu hạ
Lý Thất Dạ. Suốt mấy tháng nay, nữ đệ tử này luôn thấp thỏm lo sợ. Mới
đầu nàng còn tưởng rằng Lý Thất Dạ là người chết. Hàng ngày phải canh
gác người chết đóng băng là chuyện đáng sợ dường nào.
Điều khiến nữ đệ tử lo âu hơn là lỡ như người chết đóng băng bất thình lình biến
thành cương thi nhảy ra ngoài đòi hút máu nàng thì biết phải làm sao?
May mà người này không phải người chết, là lão tổ tông Cuồng Đình sống lại. Lúc này nữ đệ tử mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng nữ đệ tử chưa kịp thả lỏng thì trách nhiệm chăm nom sinh hoạt
thường ngày của lão tổ tông lại rơi lên vai nàng. Một đệ tử lặng lẽ vô
danh như nàng, chuyện chăm sóc ăn uống sinh hoạt thường ngày của lão tổ
nó to như trời, lỡ như có sai sót thì e rằng nàng không gánh vác nổi.
Vì vậy suốt mấy hôm nay nữ đệ tử luôn cảm thấy thấp thỏm, không dám chậm
trễ. May mắn là mấy hôm nay Lý Thất Dạ luôn ngồi xếp bằng không nhúc
nhích, không ăn không uống, tựa như hòn đá vậy.
Nữ đệ tử hầu hạ ở bên cạnh mãi cũng thấy mệt mỏi, vì vậy ngồi bệt xuống đất, dựa vào tường ngủ gật.
Khi Lý Thất Dạ tỉnh lại thì nữ đệ tử giật mình đứng dậy ngay lập tức, cung cung kính kính, lập tức tới gần chờ sai bảo.
- Lão... lão tổ tông.. có... có dặn dò gì không?
Nữ đệ tử này nói chuyện không suông sẻ. Không phải nàng nhát gan mà vì
nàng chưa từng trải qua sóng gió, nàng chỉ là một tiểu nhân vật, nhân
vật ghê gớm nhất từng gặp chính là môn chủ Đại Kiếm môn Chư Kỳ, còn
những đại nhân vật khác... nàng chưa từng nhìn thấy.
Bây giờ sai nàng hầu hạ lão tổ tông Cuồng Đình, trách nhiệm nặng nề biết mấy. Trọng trách nặng tựa ngàn vạn quân lính đè lên vai nàng. Phải biết, trong mắt nàng Cuồng Đình là tồn tại cao thượng, xa không với tới, ngay cả một đệ tử bình thường cũng khiến môn chủ Đại Kiếm môn Chu Kỳ phải cúi đầu thì
đừng nói gì tới lão tổ tông Cuồng Đình. Có lẽ phải quỳ sấp xuống đất vái lạy thì mới ổn.
Nữ đệ tử thấp thởm, còn Lý Thất Dạ thì bình thản, vươn mình một cái rồi mới đánh giá nữ đệ tử trước mắt.
Nữ đệ tử trước mắt coi như cũng xinh xắn, mặt mày lán mịn, hai mắt trong
vắt như ánh sao, con ngươi dường như thu thủy, dáng người cao gầy.
Tất nhiên sắc đẹp cỡ này không thể so sánh với tuyệt thế mỹ nữ như Mai Tố
Dao. Thế nhưng ở nơi xa xôi hẻo lánh như thế này thì sắc đẹp cỡ này cũng coi như là một mỹ nhân.
Cô gái trước mắt quả thật không thể so
sánh với chư nữ, không thể so sánh với Lý Sương Nhan. Thế nhưng, cô gái
này mặt mày xinh xắn, giống như một viên ngọc chưa mài, rất có giá trị
điêu khắc.
Lý Thất Dạ cũng không quan tâm tới sắc đẹp của nàng
mà ánh mắt nhìn vào cần cổ cô gái. Cần cổ cô gái trắng mềm trơn lán, vô
cùng xinh đẹp. Thế nhưng Lý Thất Dạ không chú ý tới nét đẹp này mà ánh
mắt nhìn vào vết rạch màu vàng nhợt nhạt trên cần cổ của nàng.
Vết rạch màu vàng này như hoa văn đan dệt, kéo dài tới lồng ngực của nàng.
Thế nhưng lồng ngực bị áo che kín, không biết hình trạng nơi đó như thế
nào.
Vết rạch màu vàng xuất hiện nơi cần cổ làm giống như đang đeo một sợi dây chuyền.
- Ngươi tên gì?
Lý Thất Dạ nói chậm.
- Hồi lão tổ tông, đệ tử tên Chu Tư Tĩnh.
Nữ đệ tử cúi đầu, nói nhẹ nhàng. Tuy lúc này nàng đã ổn định tinh thần, nói chuyện suông sẻ, thế nhưng vẫn cẩn thận như cũ.
- Mặc Chú tộc.
Lý Thất Dạ nhìn nữ đệ tử, nói:
- Một chủng tộc rất hiếm thấy.
Lúc này Lý Thất Dạ nhớ lại rất nhiều ký ức nên hắn nắm giữ rất nhiều tri
thức, huống chi, ký ức mà hắn có không chỉ tới từ Cuồng Tổ.
Bị
Lý Thất Dạ nói vậy, Chu Tư Tĩnh càng cúi thấp, thậm chí không dám nhìn
Lý Thất Dạ, vô cùng thấp thỏm. Nàng không biết nên nói gì cho phải.
Mặc Chú tộc, đừng nói Cuồng Đình hay Vạn Thống giới, cho dù tính toàn bộ
Tam Tiên giới thì cũng cực kì hiếm thấy. Hơn nữa, Mặc Chú tộc bị người
khác coi là điềm không lành, rất nhiều người xa lánh Mặc Chú tộc chứ
đừng nói chi thu nhận Mặc Chú tộc làm đệ tử.
- Không ngờ có thể gặp Mặc Chú tộc ở nơi này.
Lý Thất Dạ mỉm cười. Qua rất nhiều ký ức, hắn biết được bí mật của Mặc Chú tộc.
Bị Lý Thất Dạ nói vậy, Chu Tư Tĩnh tim đập thình thịch, không biết lần này là họa hay phúc, nàng chỉ có thể bé giọng nói rằng:
- Đại Kiếm môn có thể nhận ta làm đệ tử là đã ban ân ta, ta dời đời báo dáp đại ân đại đức của Đại Kiếm môn. Ở Vạn Thống giới, thậm chí là ở Tam Tiên giới, có rất nhiều đạo thống
không muốn thu nhận Mặc Chú tộc làm đệ tử. Tuy nhiên Đại Kiếm môn lại
nhận Chu Tư Tĩnh làm đệ tử, thế nhưng không phải vì Đại Kiếm môn bao
dung.
Mà bởi vì sau khi Đại Kiếm môn bị trục xuất tới biên giới
Cuồng Đình đạo thống, không có mấy ai đồng ý bái vào Đại Kiếm môn. Ngay
cả phàm nhân cũng biết Đại Kiếm môn không có tiền đồ, là một môn phái
lụn bại.
Thiên phú của Chu Tư Tĩnh không tệ, đáng tiếc nàng xuất thân từ Mặc Chú tộc, không có môn phái nào chịu thu nhận nàng. Đại Kiếm môn thu nhận nàng cũng coi như lấy ngựa chết thay ngựa sống mà thôi.
- Ta không có ý kỳ thị Mặc Chú tộc các ngươi.
Lý Thất
Dạ nhìn Chu Tư Tĩnh, nói chậm:
- Thế gian vạn tộc, nhiều không kể siết. Một chủng tộc vẫn còn truyền
thừa tất có lý lẽ riêng của nó, tất có nguyên nhân riêng của nó.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Chu Tư Tĩnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. May
mà Lý Thất Dạ không e ngại Mặc Chú tộc, bằng không, hắn chỉ cần nói một
câu thôi thì đã có thể trục xuất nàng ra khỏi tông môn.
- Chân khí thuần khiết đấy, nhưng hơi yếu.
Lý Thất Dạ quan sát Chu Tư Tĩnh, nói chậm:
- Tâm pháp tu luyện chỉ là một nhánh nhỏ của Cuồng Kinh mà thôi.
Lý Thất Dạ khi này đã nắm rõ tình hình ở Tam Tiên giới, chẳng hạn như
Cuồng Định đạo thống, hắn đã nắm rõ toàn bộ Cuồng Kinh. Dù sao hắn cũng
tiếp thu toàn bộ ký ức của Cuồng Tổ.
- Đệ tử vô năng.
Chu Tư Tĩnh xấu hổ cúi đầu, nói khẽ:
- Đệ tử thiên tư nô độn, chỉ có thể học được chút ít da lông mà thôi.
Trên thực tế đạo hạnh của Chu Tư Tĩnh ở Đại Kiếm môn cũng coi như rất tốt.
Phải biết Chu Tư Tĩnh bây giờ đã là Chân Đồ cấp sáu, còn môn chủ Đại
Kiếm môn Chu Kỳ chỉ là Chân Đồ cấp chín mà thôi. Phải biết, Chu Tư Tĩnh
trẻ hơn Chư Kỳ rất nhiều.
Có thể nói, với thiên phú của Chu Tư
Tĩnh, ở Đại Kiếm môn cũng có thể tự xưng là tiểu thiên tài. Với thiên
phú của nàng, nếu nàng không xuất thân Mặc Chu tộc thì e rằng tuyệt đối
sẽ không bái vào Đại Kiếm môn mà đã bị môn phái khác cướp đoạt từ lâu
rồi.
- Hãy thử tu luyện.
Lý Thất Dạ không khen hay chê mà chỉ căn dặn như thế.
Lý Thất Dạ nói như vậy làm Chu Tư Tĩnh ngạc nhiên, nhưng không dám nói
thêm điều gì, ngồi xuống đất, hai chân xếp lại, ngồi xếp bằng dưới đất,
hai tay ôm ngực, tập trung tinh thần, nâng chân ngã, vận chuyển tâm
pháp.
Chỉ thấy toàn thân Chu Tư Tĩnh tỏa ra ánh sáng óng ả. Lúc
này, trên đỉnh đầu Chu Tư Tĩnh xuất hiện một cái bóng mờ nhạt, đây chính là chân ngã của Chu Tư Tĩnh. Thế nhưng Chu Tư Tĩnh còn rất yếu nên chân ngã của nàng thoạt nhìn rất mơ hồ. Thế nhưng có chân mệnh làm bạn, nó
bắt đầu dung hợp với chân ngã, mặc dù quá trình rất dài rất lâu thế
nhưng cũng coi như thuận lợi.
Chân ngã của Chu Tư Tĩnh xếp bằng
cách đỉnh đầu ba thước, hô hấp nguyên tức. Khi chân ngã hô hấp nguyên
tức, tất cả nguyên tức đều rột rửa toàn thân Chu Tư Tĩnh. Lúc này, ba
tấc dưới bụng của Chu Tư Tĩnh hình thành một vóng xoáy nho nhỏ, hấp thu
tất cả nguyên tức chân ngã hô hấp vào bên trong cơ thể, dần dần tụ tập
lại với nhau thành một dòng nước nhỏ.
Nâng chân ngã, hút nguyên
tức. Đây là phương pháp tu luyện ở Tam Tiên giới. Tập hợp nguyên tức vào trong cơ thể ngưng luyện thành chân khí, không còn lệ thuộc vào thiên
địa.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất so với cách tu luyện ở Cửu Giới cùng mười ba châu.
Bất kể thiên địa tinh khí bị Cửu Giới hấp thụ hay hỗn độn khí bị mười ba
châu hấp thụ, đặc điểm lớn nhất của chúng nó chính là đều là tinh khí
bắt nguồn từ thiên địa. Như vậy cũng có nghĩa tu sĩ ở Cửu Giới cùng mười ba châu đều bị thiên địa ràng buộc, khó lòng siêu thoát thiên địa.
Tam Tiên giới lại khác, bước đầu tu luyện chân khí là luyện chân ngã, khí
của bọn họ bắt nguồn từ nguyên tức của chân ngã. Có thể nói, ở cơ sở,
Cửu Giới cùng mười ba châu cất bước muộn hơn.
So với Tam Tiên
giới thì tu sĩ ở Cửu Giới cùng mười ba châu chỉ đốt cháy giai đoạn chứ
thực lực thì không khác biệt bao nhiêu. Ví dụ, mọi người cùng một đẳng
cấp, như vậy thực lực của hai bên không ai mạnh hơn hay yếu hơn.
Thế nhưng sau khi bước lên đỉnh cao trở thành Đại Đế thì tu sĩ Tam Tiên giới sẽ vượt trội hơn.
Cũng có nghĩa, trên đường trở thành Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh,
cùng cảnh giới ở Tam Tiên giới là Chân Đế thì Đại Đế Tiên Vương đi chậm
hơn, tốc độ tu hành không nhanh bằng Tam Tiên giới.
So sánh cách tu luyện ở ba thế giới thì giai đoạn đầu tu sĩ Tam Tiên giới không có
ưu thế đáng kể, thế nhưng một khi bước vào Đại Đế thì ưu thế của Tam
Tiên giới lập tức hiện rõ, cứ thế bức phá khoảng cách.
Chu Tư Tĩnh hô hấp nguyên tức hết ngày này đến ngày khác, còn Lý Thất Dạ chỉ yên lặng quan sát.
Lý Thất Dạ đã có phán đoán về cách tu luyện ở Tam Tiên giới lâu rồi, thậm
chí có thể gọi hắn là tông sư. Hắn bảo Chu Tư Tĩnh tu luyện chỉ bởi vì
muốn quan sát một hai mà thôi.