Lý Thất Dạ nói:
- Bên trong viện cổ đó có một ít lão nhân, cũng
có rất nhiều trẻ con tuổi ăn tuổi lớn. Thế nhưng, khi chập tối thì những lão nhân đó sẽ bắt trẻ con nuốt vào bụng. Còn trẻ còn thì chạy trốn tới lưới sắt, cũng có chạy trốn vào căn phòng âm u.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ im lặng, không nói tiếp. Lão nhân cũng trầm mặc, không truy
hỏi, dường như đang chờ Lý Thất Dạ nói tiếp.
Qua hồi lâu, Lý Thất Dạ mới nói:
- Đương nhiên, còn có rất nhiều trẻ con đang say ngủ. Thế nhưng, có một
đứa trẻ muốn tàn sát bọn họ, muốn đánh thủng viện cổ này!
Nói tới đây, Lý Thất Dạ không nói thêm nữa. Hắn chỉ im lặng nhìn lão nhân.
Lão nhân cũng im lặng, không nói không rằng, tiếp tục trầm mặc, dường như quên mất Lý Thất Dạ đang đứng trước mặt hắn.
Nghe Lý Thất Dạ kể câu chuyện cục mịch khó hiểu như vậy, rất nhiều người ở
đây không chỉ không hiểu mà còn cảm thấy lạnh gáy. Bọn họ nghe xong thì
đều run rẩy, cảm thấy hãi hùng, cảm thấy vô cùng khủng bố.
Khi tất cả mọi người trầm mặc, Lý Thất Dạ cầm hộp gỗ, cất đi, sau đó xoay người rời khỏi, không hề nhìn lão nhân.
Còn phần lão nhân thì im lặng ngồi đó, như còn mê mang, chưa kịp tỉnh táo.
Nhiều người cũng đờ đẫn, không phát hiện Lý Thất Dạ rời khỏi. Bởi vì Lý Thất
Dạ nói quá khó hiểu, khiến người ta cảm thấy kinh khủng, rất nhiều người vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí kinh khủng này.
Cuối cùng, lão nhân thở dài, từ từ dựa lưng vào tường, sau đó nhắm mắt lại, giống
như đang ngủ, bảo vật vẫn còn bày trước mặt hắn.
Qua hồi lâu,
tất cả mọi người tỉnh táo trở lại, mọi người giật mình. Thế nhưng bọn họ không nghĩ sâu về câu nói của Lý Thất Dạ nữa, bởi vì mọi người đều nhìn bảo vật dưới đất.
- Ta chính là chúa tể Tam Tiên giới, chấp chưởng vạn đạo, khai sáng đạo nguyên
Lúc này, có người đứng trước mặt lão nhân, học theo điệu bộ của Lý Thất Dạ, bắt đầu nói khoác.
Thế nhưng lão nhân chỉ lặng lẽ ngồi đó, không thèm điếm xỉa tới hắn.
- Đạo hữu, kiếp trước chúng ta là sinh tử chi giao, kiếp này chuyển thế gặp lại, tặng ta một món bảo vật được không?
Thế nhưng lão nhân vẫn không thèm điếm xỉa tới hắn, không thèm nghe bọn họ nói gì.
Trong nhất thời, mọi người đổi đủ cách, có khoác lác, có chân thành, cũng có
lừa bịp... thế nhưng cũng không thể đánh động được lão nhân này, lão
nhân không thèm điếm xỉa gì tới bọn họ.
Cuối cùng khi lão nhân
cất bảo bối dưới đất rời khỏi, mọi người đành phải rời khỏi. Thế nhưng
dù như vậy thì mọi người cũng cảm thấy chuyện ngày hôm nay quá ly kỳ,
vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Sau khi Lý Thất Dạ rời
khỏi chỗ lão nhân thần bí thì tiếp tục dạo quanh Cửa hàng Kiêu Hoành.
Hắn chỉ nhìn sơ qua, tuy Cửa hàng Kiêu Hoành có vô số cửa hàng bán bảo
bối, trân bảo nhiều vượt quá tưởng tượng, thế nhưng bảo vật thật sự lọt
vào mắt hắn lại ít ỏi không nhiều.
Cuối cùng Lý Thất Dạ bước vào một tòa lầu cổ xưa, nơi này tên là Trân Bảo
các, là cửa hàng quý báu nhất Cửa hàng Kiêu Hoành này. Có thể nói, bảo
vật ở nơi này động tí là ngàn vạn, thậm chí là giá trên trời. Thế nhưng
bảo vật ở Trân Bảo các là tốt nhất, thậm chí có vài thứ tới từ Tiên
Thống giới.
Còn phần thiếu nữ chưa từng va chạm xã hội như Chu
Tư Tĩnh, lúc đi vào Trân Bảo các thì bị từng món trân bảo làm chấn động. Mỗi một món trân bảo trước mắt, nàng không mua nổi bất kỳ món nào, thậm chí nàng còn chẳng dám mơ tới.
Ngay cả Dương Thăng Bình ngày
thường cũng không dám bước vào Trân Bảo các. Tuy ai cũng có thể vào Trân Bảo các thế nhưng hắn không mua nổi bất kỳ một món trân bảo nào ở đây
cả.
Người có thể mua bảo vật ở Trân Bảo các đều là người cầm
quyền một môn phái, là chúa tể một vùng. Chẳng hạn như hoàng hậu Cuồng
Đình đạo thống Vương Hàm có thể mua được. Thế nhưng ở đây còn có một ít
bảo vật giá trên trời mà ngay cả Vương Hàm cũng không mua nổi.
Vương Hàm theo Lý Thất Dạ vào Trân Bảo các, trong lòng không khỏi cảm khái
Cửa hàng Kiêu Hoành nội tình sâu không lường được, không ai biết nội
tình của Cửa hàng Kiêu Hoành sâu bao nhiêu.
Lấy Trân Bảo các để nói, bảo vật
nó có không thua gì Vương phủ, thậm chí có một vài bảo vật mà ngay cả Vương phủ cũng không có.
Phải biết, bảo khố của Vương phủ không phải của một mình nàng mà của toàn bộ Vương phủ.
Tuy Cuồng Đình đạo thống cũng có bảo khố độc lập thế nhưng nàng càng không
có quyền làm chủ bảo khố Cuồng Đình đạo thống, mỗi lần ban thưởng bảo
vật trong bảo khố Cuồng Đình đạo thống đều phải trải qua thủ tục rườm
rà.
Trong Trân Bảo các có rất nhiều bảo vật, có chân khí độc
nhất vô nhị, cũng có đạo ngoại kỳ binh thần kỳ, càng có phi cầm tẩu thú
cực kì hiếm thấy.
Lúc vừa vào Trân Bảo các có một tủ thủy tinh
rất lớn, trong tủ thủy tinh có một con kim long nhỏ xíu đang bơi qua bơi lại. Con kim long này có năm móng, mình mẩy vàng óng, trong màu vàng
óng lại có ánh đỏ. Tuy còn non nớt thế nhưng cũng vô cùng uy vũ, khiến
người ta cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố.
- Đây mới thật sự là kim long sao?
Nhìn kim long bơi tới bơi lui trong tủ, ngay cả Vương Hàm cũng chấn động.
Ngay cả thân phận như nàng cũng chưa từng nhìn thấy kim long thật sự.
- Rồng vàng đỏ, cũng coi như là bàng chi của kim long.
Điếm tiểu nhị của Trân Bảo các còn chưa trả lời thì Lý Thất Dạ đã nói:
- Nếu là kim long thật sự thì không cần phải nuôi trong nước, con này chỉ là con cháu xa của kim long, không quý giá bằng kim long. Nhưng sau khi trưởng thành, long huyết đại thành thì có xác suất trở thành kim long.
- Nhãn lực của đạo hữu tốt quá.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, ngay cả điếm tiểu nhị của Trân Bảo các cũng kinh
ngạc. Bởi vì kim long rất hiếm thấy, rất nhiều người đều nhầm tưởng đây
là kim long. Thế nhưng Lý Thất Dạ chỉ liếc nhìn một cái đã nói rõ rành
rành, giống như đồ đạc ở nhà, quá không bình thường.
Lý Thất Dạ
thoạt nhìn cực kì tầm thường, thế nhưng không ngờ lại có học thức đến
vậy, nằm ngoài dự đoán của điếm tiểu nhị. Đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong, biển xanh không thể cân đong.
Phản ứng của Lý Thất
Dạ rất bình thản, chỉ nhìn từng món bảo vật, từ từ quan sát. Từ bảo vật
Trân Bảo các thu gom mà xem, thực lực của Cửa hàng Kiêu Hoành đúng là vô cùng hùng hậu, vượt qua các cửa hàng Tiên Thống, Đế Thống, Vạn Thống.
Có thể làm tới quy mô như thế, sức mạnh đằng sau nó phải kinh khủng
dường nào.
Bất luận cửa hàng gì, muốn làm lớn, muốn chuyện làm
ăn thịnh vượng thì đằng sau phải có sức mạnh vô cùng mạnh mẽ hậu thuẫn. Ở thế giới tu sĩ, nếu ngươi không có hậu thuẫn mạnh mẽ thì buôn bán lớn
chỉ là chuyện viễn vông. Nếu ngươi không có hậu thuẫn võ lực mạnh mẽ thì cho dù người có nhiều bảo vật, có nhiều tài nguyên thì chỉ làm áo cưới
cho người khác mà thôi, có thể bị người ta vét sạch bất cứ lúc nào.
Đám người Vương Hàm theo Lý Thất Dạ thưởng thức từng món bảo vật. Vương Hàm cùng Dương Thăng Bình cũng coi như người có kiến thức, ít nhiều gì cũng nhìn ra một chút gốc gác của bảo vật trong Trân Bảo các. Còn Chu Tư
Tĩnh thì kiến thức nông cạn, chỉ có thể xem trò vui, không nhìn ra tác
dụng của rất nhiều bảo vật.