Bành Uy Cẩm thình lình phát giận thu hút không ít ánh mắt, tất cả mọi
người nhìn sang, mọi người không hiểu vì sao Bành Uy Cẩm lại phát giận
với ba người Lý Thất Dạ.
- Bành thiếu chủ muốn như thế nào?
Dương Thăng Bình nhíu chặt mày. Bành Uy Cẩm đột nhiên phách lối như vậy, đằng sau nhất định có chỗ dựa.
- Muốn thế nào?
Bành Uy Cẩm cười rùng rợn, nói:
- Dương Thăng Bình, ngươi cho rằng mình có chỗ dựa thì sẽ không có chuyện gì đúng không. Ngươi vẫn chưa nghe được tin tức đúng không. Chỗ dựa của ngươi tiêu rồi! Ngươi cũng tiêu rồi!
Chỗ dựa mà Bành Uy Cẩm nói chính là Vương Hàm. Hắn vừa nghe được tin tức đến từ Hoàng Đình, nghe
nói Vương phủ muốn thay đổi ứng cử viên.
Nghe vậy, Dương Thăng
Bình biến sắc. Trong lòng hắn cũng có linh cảm không lành, bởi vì ba thế lực lớn của Cuồng Đình đạo thống đều tới Khuyết Nha Sơn, chỉ có một
mình Vương phủ vắng mặt.
Vương phủ không phái binh mã tới, cũng có nghĩa Vương phủ đang phát sinh biến hóa, Vương Hàm rất có thể đã thất thế!
Nghe Bành Uy Cẩm nói vậy, Dương Thăng Bình biến sắc. Vương Hàm thất thế, Đại Kiếm môn cũng không tốt lành gì. Huống chi, trước nay Đại Kiếm môn luôn thân cận với Vương Hàm.
- Giờ biết đại thế đã qua rồi đúng không.
Nhìn Dương Thăng Bình biến sắc, Bành Uy Cẩm không khỏi đắc ý:
- Chỗ dựa của ngươi đã ngã, còn có ai có thể chống lưng cho ngươi nữa.
Bây giờ, bổn đại gia không chỉ muốn giẫm đạp các ngươi mà còn muốn đồ
diệt Đại Kiếm môn các ngươi, để nó biến mất khỏi thế gian!
Bành
Uy Cẩm nói tới đây thì đắc ý đầy mặt. Khi hắn rời khỏi Hoàng Đình đã
nghe một vài tin đồn của Vương phủ. Nghe đồn một ít nguyên lão của Vương phủ muốn phế truất Vương Hàm, muốn nâng đỡ một đệ tử nam điều khiển
Vương phủ, thậm chí nâng đỡ thành hoàng đế mới của Cuồng Đình đạo thống. Chỉ có một đệ tử nam mạnh mẽ mới có thể cạnh tranh với ứng cử viên của
ba thế lực còn lại.
Rất nhiều tu sĩ nghe Bành Uy Cẩm nói vậy, không khỏi nhìn nhau, một số người thấp giọng bàn tán.
- Thì ra hắn là lão tổ Đại Kiếm môn Dương Thăng Bình. Nghe nói Đại Kiếm
môn rất thân thiết với Vương phủ. Chẳng lẽ Vương phủ thật sự đổi chủ...
nếu như vậy thì Cuồng Đình đạo thống sắp biến thiên rồi.
Một số đại nhân vật nghe Bành Uy Cẩm nói như vậy, không khỏi biến sắc.
Dù sao Bành Uy Cẩm tới từ Hoàng Đình, hắn có thể nắm bắt tin tức nhanh hơn mọi người. Bây giờ xem ra, Vương phủ thật sự có biến, nếu không ba thế
lực khác đã phái quân đoàn đóng trại ở đây, Vương phủ không thể nào
không tới.
Bành Uy Cẩm uy hiếp trần tụi làm Dương Thăng Bình
biến sắc. Lần đó bạt tay Bành Uy Cẩm, Dương Thăng Bình cũng biết hắn đã
kết thù với Bành gia trang. Hắn cũng không hối hận lựa chọn của mình.
Lúc này Dương Thăng Bình nhìn Lý Thất Dạ, hắn là thiên lôi Lý Thất Dạ sai
đâu đánh đó, bất kỳ chuyện gì, chỉ cần Lý Thất Dạ nói thì hắn sẽ làm.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ chẳng thèm quan tâm Bành Uy Cẩm, vẫn nhâm nhi rượu ngon trong chén.
Bành Uy Cẩm chỉ muốn uy hiếp Dương Thăng Bình mà thôi. Dù sao chỗ dựa của
Dương Thăng Bình đã thua cuộc, bản thân khó bảo toàn, sau này Dương
Thăng Bình chẳng phải mặc hắn giẫm đạp hay sao!
Nhìn thấy Dương
Thăng Bình không nói gì mà chỉ lo nhìn Lý Thất Dạ làm Bành Uy Cẩm sụ
mặt, ánh mắt muốn giết người, cười rùng rợn, nói với Lý Thất Dạ:
- Há, tiểu tử, ngươi cũng đừng đắc ý, tương lai Vương phủ không còn cai
quản thiên hạ nữa rồi, không còn ai có thể che chở ngươi được! Tới khi
đó, sợ rằng ngươi sống không bằng chết! Hắc, nếu như ngươi muốn xin tha
thì vẫn còn kịp, có lẽ bổn đại gia sẽ nhẹ dạ, sẽ tha mạng cho ngươi.
Theo Bành Uy Cẩm thấy thì Vương phủ đang nội đấu với nhau, đã mất đại thế,
thậm chí còn không thể tự vệ! Mặc kệ Lý Thất Dạ có lai lịch hay thân
phận như thế nào, nếu không còn Vương phủ chống lưng thì hắn muốn đùa
chết Lý Thất Dạ cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Theo hắn thấy, Lý
Thất Dạ chỉ là một con cá nằm trên thớt mà thôi.
Vì vậy Bành Uy
Cẩm đe dọa
Lý Thất Dạ, muốn hắn sống trong sợ hãi, muốn hắn bị ám ảnh
bởi Bành gia trang, cả ngày lo lắng đề phòng. Chờ sau này đại thế ổn
định thì dằn vặt chết Lý Thất Dạ cũng không muộn.
Lần này Bành Uy Cẩm chỉ muốn uy hiếp đám người Lý Thất Dạ, để bọn họ sợ hãi, đồng thời xả giận, hưởng thụ khoái cảm trả thù.
Nhất thời, không ít người nhìn Lý Thất Dạ, mọi người không biết tên tiểu tử
vô danh này đã làm gì đắc tội Bành Uy Cẩm, đắc tội Bành gia trang. Nếu
như tiểu tử vô danh này không có chống lưng thì đối đầu với Bành Uy Cẩm
cũng chẳng khác gì tự tìm đường chết.
- Quỳ xuống dập đầu nhận sai thì ta sẽ tha ngươi một mạng.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn Bành Uy Cẩm, chỉ thờ ơ nói.
Lý Thất Dạ vừa nói như thế, khách sạn lập tức đóng băng, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Lý Thất Dạ.
- Nói năng quá phách lối, không biết tiểu tử này lai lịch như thế nào mà dám ăn nói như thế với Bành thiếu chủ.
Có người giật mình nói.
Một số đệ tử muốn lấy lòng Bành Uy Cẩm cười gằn, lạnh giọng nói:
- Cái thứ không biết sống chết, dám ăn nói với Bành thiếu chủ như vậy, không biết tự lượng sức mình, muốn chết đây mà!
- Tiểu súc sinh, ta muốn làm thịt ngươi.
Vốn dĩ Bành Uy Cẩm chỉ muốn uy hiếp Lý Thất Dạ để xả giận mà thôi.
Thế nhưng câu nói này của Lý Thất Dạ lại chạm tới chỗ đau trong lòng Bành
Uy Cẩm, hắn không kiềm chế được quát lên, đại thủ chộp tới Lý Thất Dạ.
"Đùng ---" một tiếng, Bành Uy Cẩm còn chưa chạm tới Lý Thất Dạ thì đã bị
Dương Thăng Bình đập bay. Bành Uy Cẩm chỉ là Chân Kiệt mà thôi, so với
Dương Thăng Bình có thực lực Chân Hào, kém nhau quá xa.
- Thất thúc, ngươi chém họ Dương, còn ta thu thập tiểu tử này.
Bị Dương Thăng Bình ngăn cản, Bành Uy Cẩm biến sắc, cắn răng, bất chấp tất cả, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng.
- Hừ ---
Bành Uy Cẩm không vào đây một mình, phía sau hắn có không ít đệ tử Bành gia
trang, trong đó có một ông lão luôn đứng ôm kiếm. Lúc này hắn hừ lạnh,
phóng tới Dương Thăng Bình.
Ông lão này là cường giả của Bành gia trang, là một Chân Hào. Vì vậy vừa nhìn thấy ông lão này, Dương Thăng Bình sa sầm mặt.
- Tiểu súc sinh, ngoan ngoãn quỳ xuống để ta đánh gãy chân chó của ngươi.
Cùng lúc đó, không cần Bành Uy Cẩm ra lệnh, đệ tử Bành gia trang bao vây Lý Thất Dạ, mặt mày dữ tợn.
- Dương Thăng Bình, ngươi không nên trêu vào Bành gia trang, tự ngươi muốn chết!
Ông lão được Bành Uy Cẩm gọi là "thất thúc" rút bảo kiếm.
- Vả miệng!
Lý Thất Dạ căn dặn Dương Thăng Bình, từ đầu tới cuối không thèm nhìn bọn họ.
Dương Thăng Bình nghe Lý Thất Dạ nói vậy, không nhiều lời, quát một tiếng,
đại thủ chộp tới Bành Uy Cẩm. Bành Uy Cẩm biến sắc, quát lớn:
- Họ Dương, chớ ngông cuồng!
Chớp mắt, đoản thương nơi tay, muốn chiến đấu với Dương Thăng Bình.
Thế nhưng hắn chỉ là Chân Kiệt, sao có thể là đối thủ của Dương Thăng Bình. Chỉ nghe "ầm", trong chớp mắt, Bành Uy Cẩm bị Dương Thăng Bình trấn áp. Thực lực của hai bên cách xa, căn bản không thể so sánh.