Người trước mắt này chính là thiếu chủ Trần gia, cũng là Kinh Sư Thiếu
Bảo của Cuồng Đình đạo thống. Hắn nắm giữ không ít binh mã của Hoàng
Đình, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Trần Thư Vĩ, Kinh Sư Thiếu Bảo,
thực lực cùng xuất thân của hắn không hề thua kém Ngân Hồ Từ Trí Kiệt,
hai người bọn họ đều là cường giả Chân Hoàng tiểu cảnh.
Hơn nữa, Trần Thư Vĩ cũng như Ngân Hồ Từ Trí Kiệt, hai người đều là ứng cử viên cạnh tranh ngôi vị hoàng đế.
Cho nên khi nhìn thấy Trần Thư Vĩ, không ít người rít lạnh, những đệ tử thế gia cùng trưởng lão môn phái dồn dập đứng dậy chào hắn.
- Uy Cẩm, đừng ồn ào, không được vô lễ.
Ngay khi Bành Uy Cẩm chỉ Lý Thất Dạ hò hét thì Trần Thư Vĩ nói chậm.
Bành Uy Cẩm tuy không tình nguyện thế nhưng chỉ có thể oán hận đứng sang một bên, oán độc nhìn Lý Thất Dạ cùng Dương Thăng Bình. Lúc này hắn không
còn sợ Lý Thất Dạ nữa, dù cho Lý Thất Dạ có chỗ dựa lớn cỡ nào thì hắn
cũng không sợ. Bởi vì chỗ dựa của hắn rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả Vương phủ!
- Từ huynh cũng có mặt, thật trùng hợp.
Trần Thư Vĩ nhìn thấy Ngân Hồ Từ Trí Kiệt cũng có mặt, không khỏi mỉm cười.
Ngân Hồ Từ Trí Kiệt mỉm cười, nói nhẹ:
- Đúng là trùng hợp. Thế nhưng trấn cổ này chỉ lớn nhiêu đó, gặp nhau cũng là chuyện bình thường.
Ngân Hồ Từ Trí Kiệt bị câu nói của Lý Thất Dạ làm tiến thoái lưỡng nan. Bây
giờ Bành Uy Cẩm tới kiếm chuyện, trái lại giúp hắn bớt lúng túng.
Sau khi Trần Thư Vĩ chào hỏi Từ Trí Kiệt thì ôm quyền với Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Tiểu đệ Trần Thư Vĩ, nghe tiếng Lý huynh đã lâu. Khi Lý huynh còn ở
Hoàng Đình, tiểu đệ không thể tận tình địa chủ, thật là có lỗi, kính
mong Lý huynh thứ lỗi.
Trần Thư Vĩ lấy lòng Lý Thất Dạ làm tất
cả mọi người có mặt ở nơi này cảm thấy bất ngờ. Rất nhiều đệ tử thế gia, trưởng lão môn phái không dám tin nổi.
Trần Thư Vĩ bất ngờ lấy
lòng Lý Thất Dạ, trên thực tế dụng tâm của hắn cũng giống Ngân Hồ Từ Trí Kiệt. Hắn cũng dò hỏi được một ít tin tức từ Vương phủ, hoàng hậu Vương Hàm bị nguyên lão Vương phủ kết tội, thậm chí sẽ bị phế truất, một
trong những nguyên nhân là vì Lý Thất Dạ. Nghe nói hoàng hậu Vương Hàm
rất coi trọng Lý Thất Dạ, thậm chí muốn Vương phủ ra sức ủng hộ Lý Thất
Dạ.
Nghe tin tức này, Trần Thư Vĩ rất tò mò. Vì sao hoàng hậu
Vương Hàm lại coi trọng đến thế, rốt cuộc Lý Thất Dạ có mị lực như thế
nào, có bản lãnh như thế nào, hoặc biết được bí mật nào đó mà người khác không biết.
Vì vậy, bất luận từ nguyên nhân gì, Trần Thư Vĩ đều muốn chiêu mộ Lý Thất Dạ về phe của mình. Bất luận Lý Thất Dạ chịu hay
không chịu, hắn nhất định phải có Lý Thất Dạ!
Dù sao hoàng hậu
Vương Hàm không phải là một người đơn giản. Hoàng đế băng hà năm xưa chỉ là một thằng nhóc khác họ, thế nhưng Vương Hàm lại gả cho hắn, đẩy hắn
trèo lên ngôi hoàng đế. Có thể nói Vương Hàm là một cô gái có năng lực,
có trí khôn. Nàng coi trọng một tiểu tử vô danh, nhất định có lý do!
Lý Thất Dạ không hề quan tâm đến câu nói khách sáo của Trần Thư Vĩ, vẫn cứ nhâm nhi rượu, ăn món xào. Chu Tư Tĩnh ở bên cạnh hầu hạ, một bên rót
rượu, môn bên gắp món xào dâng tới miệng.
Thái độ này đâu chỉ
phách lối, mà thậm chí còn không coi Trần Thư Vĩ cùng Từ Trí Kiệt ra gì. Hành vi ngông cuồng như vậy, sợ rằng khắp Cuồng Đình đạo thống không
một người trẻ tuổi nào dám làm.
Nếu như có người trẻ tuổi nào
dám làm giá như vậy trước mặt Trần Thư Vĩ cùng Từ Trí Kiệt thì sau này
đừng hòng lăn lộn ở Cuồng Đình đạo thống nữa.
- Quá càn quấy.
Có đệ tử thế gia nói thầm:
- Quá không thể mặt. Cho dù muốn làm giá thì cũng không thể làm quá lên như vậy được.
Không ít đệ tử thế gia đều cảm thấy tên tiểu tử này quá ngông cuồng, sớm muộn gì cũng có chuyện.
Lý Thất Dạ không hề đoái ngoài làm Trần Thư Vĩ có phần lúng túng. Hắn cười
gượng, nói rằng:
- Ở Hoàng Đình không thể tận tình địa chủ, ở Khuyết Nha Sơn này, tiểu đệ
sai người nấu mấy món ăn núi rừng, còn có đan thiện khai vị, mời Lý
huynh dời chân tới nơi đóng quân nếm thử có được không nào?
Ngân Hồ Từ Trí Kiệt muốn cướp Lý Thất Dạ, Kinh Sư Thiếu Bảo Trần Thư Vĩ làm sao không muốn cướp Lý Thất Dạ chứ!
- Đừng quấy rầy nhã hứng của ta!
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ, nói chậm:
- Tới từ đâu thì quay về đó, ta sẽ không lặp lại lần thứ hai, cút!
Lý Thất Dạ nói vậy, mọi người có mặt ở đây rít lạnh. Trong nhất thời, tất
cả mọi người nhìn nhau, mọi người đều cảm thấy sợ hãi, nói không ra lời.
Mọi người cảm thấy lo lắng. Mới nãy tên tiểu tử này đã đắc tội
Ngân Hồ Từ Trí Kiệt, bây giờ ngay cả Kinh Sư Thiếu Bảo cũng đắc tội nốt. Một hơi đắc tội hai bá chủ, đúng là không muốn lăn lộn ở Cuồng Đình đạo thống nữa mà.
Tiểu tử này coi trời bằng vung, quá sức ngông
cuồng, trước sau đắc tội Ngân Hồ Từ Trí Kiệt cùng Kinh Sư Thiếu Bảo Trần Thư Vĩ. Một là hắn điên, còn không thì hắn thật sự có thực lực đó.
Lý Thất Dạ nói vậy làm sắc mặt Trần Thư Vĩ trở nên khó coi. Hắn là Kinh Sư Thiếu Bảo, quyền cao chức trọng, ngày thường mọi người đều nhìn sắc mặt hắn làm việc.
Hôm nay hắn chỉ muốn tiên lễ hậu binh, tránh bị
người ta kiếm cớ mà thôi. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại không hề nể mặt,
thẳng thừng kêu bọn họ cút xéo, thái độ này làm Trần Thư Vĩ tức giận. Dù sao hắn cũng là nhân vật cao thượng, bị một tên tiểu bối vô danh quát
mắng, hắn không nuốt trôi cơn giận này.
Còn phần Ngân Hồ Từ Trí
Kiệt thì chỉ đứng sang một bên quan sát. Mới vừa rồi hắn cũng bị ăn canh bế môn, bây giờ hắn muốn đứng bàng quan, hắn muốn xem thử xem Trần Thư
Vĩ sẽ có kết cục như thế nào.
Bành Uy Cẩm tuy có phần ngu đần
thế nhưng cũng biết nhìn sắc mặt. Nhìn thấy sắc mặt Trần Thư Vĩ khó coi, lập tức biết thời cơ tới rồi.
- Tiểu súc sinh vô tri, rượu mời
không uống mà lại thích uống rượu phạt! Cái thứ đần độn không có kiến
thức! Thiếu Bảo, để ta giáo huấn hắn dùm ngươi!
Bành Uy Cẩm lập tức đứng dậy, quát lạnh.
Bành Uy Cẩm hét lớn, đoản thương nơi tay dập dờn hàn quang, cực kì sắc bén, đâm tới yết hầu của Lý Thất Dạ.
Đương nhiên, Bành Uy Cẩm chỉ cố làm ra vẻ mà thôi. Hắn biết mình không phải
là đối thủ của Lý Thất Dạ, thế nhưng không sao, Trần Thư Vĩ ở ngay bên
cạnh, chỉ cần Lý Thất Dạ dám ra tay thì Trần Thư Vĩ chắc chắn ra tay
trừng phạt hắn, giúp Trần Thư Vĩ kiếm lý do ra tay giết Lý Thất Dạ.
"Đùng" đoản thương của Bành Uy Cẩm còn chưa đâm tới yết hầu của Lý Thất Dạ thì đã bị Lý Thất Dạ bẽ gãy.
- Nấc.
Trong nháy mắt, Bành Uy Cẩm rơi vào tay Lý Thất Dạ, bàn tay của hắn bóp chặt cần cổ Bành Uy Cẩm.
Lý Thất Dạ nhìn Bành Uy Cẩm, thờ ơ nói rằng:
- Ngươi không biết tiến bộ chút nào cả, bị vả miệng hết lần này tới lần
khác mà không chịu ghi nhớ. Chính ngươi muốn chết thì chớ có trách ta
tàn nhẫn!
- Thiếu... Thiếu Bảo... cứu ta!
Bị Lý Thất Dạ tóm cổ, Bành Uy Cẩm sợ bay hồn bay vía, hét lên.