Đến cả Từ Trí Kiệt cùng Trần Thư Vĩ đều đánh mắt ra hiệu với người hầu, hôm nay bọn họ nhất định phải bắt Lý Thất Dạ, không màn sống chết. Bởi vì bọn họ nhất định phải đánh tan Vương phủ, Lý Thất Dạ là then chốt trong chuyện này!
- Ta vừa rời đi một lúc mà đã có người động thổ trên đầu thái tuế ròi hả!
Lý Thất Dạ cười cợt, bước một bước, nháy mắt tới bên ngoài nơi Bành gia trang đóng quân.
"Leng keng" Đệ tử tinh nhuệ Bành gia trang nháy mắt lao ra, đao kiếm
nơi tay, chiến đội thành hình, ngăn chặn đường đi của Lý Thất Dạ, chuẩn
bị xông lên giết Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy mấy ngàn con cháu Bành gia trang cầm đao cầm kiếm, đằng
đằng sát khí. Lý Thất Dạ khí định thần nhàn, đứng trước nơi đóng quân.
Trong giây lát, mọi người nín thở.
- Ha ha ha, thời gian qua rồi, cho dù ngươi xuất hiện cầu xin thì cũng muộn rồi...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đứng ngoài nơi đóng quân, Bành Sở Quân nói nghiêm nghị.
- Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Lý Thất Dạ cắt ngang Bành Sở Quân, cười nói:
- Một con sâu kiếng mà thôi, lại dám kêu ta xin tha. Buồn cười chẳng
khác gì con kiếng kêu con voi quỳ xuống xin tha! Ngươi quá coi trọng
mình rồi, cũng quá coi trọng Bành gia trang.
- Ngươi ---
Bị Lý Thất Dạ nói vậy, Bành Sở Quân tức đỏ mặt, run lên bần bật, nhất thời không nói ra lời.
- Đáng tiếc, ngươi không biết mình đắc tội với ai.
Lý Thất Dạ nói thờ ơ:
- Ta không chỉ giết con trai ngươi mà hôm nay ta còn muốn giết ngươi, thậm chí giết sạch tất cả các ngươi! Nếu như lúc này ngươi tự sát thì
ta có thể bỏ qua ho Bành gia trang, còn không, chờ khi ta ra tay thì sẽ
tiêu diệt Bành gia trang các ngươi, khi mặt trời lên, Cuồng Đình đạo
thống sẽ không còn Bành gia trang nữa.
Lý Thất Dạ vừa nói vậy, không ít người nhìn nhau. Mọi người cảm thấy
câu nói này của Lý Thất Dạ quá ngông cuồng. Tiêu diệt Bành gia trang,
không ai dám nói nhẹ tênh như vậy. Đừng nói bản thân Bành gia trang rất
lớn, chỉ riêng chỗ dựa của Bành gia trang là Trần gia, là Thượng bộ thì
đã không ai dám nói tiêu diệt Bành gia trang. Thế nhưng lúc này Lý Thất
Dạ lại nói muốn tiêu diệt Bành gia trang! Câu nói này, quá kiêu ngạo
rồi.
- Giỏi, giỏi, giỏi lắm!
Bành Sở Quận giận quá hóa cười, cười lớn nói rằng:
- Lý gia tiểu nhi, bản tọa muốn xem xem ngươi có bản lĩnh bao lớn.
Hôm nay bản tọa không chỉ tự tay giết ngươi mà còn muốn lóc sống người
hầu của ngươi ở ngay trước mặt ngươi! Bao vây hắn lại!
Nói tay, bàn tay vẫy lên.
"Leng keng"
Trong nháy mắt, đệ tử tinh nhuệ của Bành gia trang lao ra khỏi nơi
đóng quân, nhanh chóng bao vây Lý Thất Dạ. Bọn họ nhanh chóng hình thành trận hình chiến đấu, từng miếng cự thuẫn như tường đồng vách sắt, vây
chặt Lý Thất Dạ. Bên dưới cự thuẫn là lưỡi đao sắc bén, ai mà tới gần
thì sẽ bị đâm xuyên tim.
Đệ tử tinh nhuệ của Bành gia trang đều trải qua chiến trường, đều là
cường giả từng liều mạng tranh đấu, không ai là kẻ yếu. Vì vậy khi bọn
họ vây nhốt Lý Thất Dạ bằng trận hình chiến đấu, sát ý khủng bố tràn
lan, người ta có thể ngửi được mùi máu tanh bên trong sát ý.
Nhìn thấy cảnh này, không ít người nín thở, mọi người đều ngửi được
mùi máu tanh. Không còn nghi ngờ, cách làm của Bành Sở Quân vô cùng dọa
người. Ở trước mặt kẻ địch, lóc sống người hầu của kẻ địch. Khi kẻ địch
không thể cứu được người của mình, như vậy kẻ địch sẽ bị đả kích rất dữ
dội. Đồng thời trong hoàn cảnh đó, kẻ địch sẽ e ngại.
Không còn nghi ngờ, lúc này Bành Sở Quân đang có ưu thế tuyệt đối. Lý Thất Dạ có thể sóng sót trong thế yếu như vậy không còn chưa biết chắc.
- Giết ---
Một tiếng quát trầm vang lên, đệ tử tinh nhuệ Bành gia trang đang bao vây Lý Thất Dạ cuộn người lăn khỏi chỗ. Bọn họ hệt như địa lôi, chỉ
nghe "leng keng", hàn quang chớp lóe, đao ảnh cuồn cuộn. Trong nháy mắt, vô số lưỡi đao chém về phía Lý Thất Dạ. Tất cả lưỡi đao giống như nhô
ra từ mặt đất, muốn chặt tay chặt chân Lý Thất Dạ.
- Há, tới lúc ta lóc thịt rồi.
Lúc này, đao phủ
cười rùng rợn, đứng tới trước mặt Dương Thăng Bình.
"Đang ---" Đao ảnh kéo dài, từng ngọn đao ảnh giao nhau, nháy mắt
khóa chặt Lý Thất Dạ, muốn ngàn đao phanh thây Lý Thất Dạ, muốn băm nát
cơ thể của Lý Thất Dạ.
- Một đám sâu kiếng.
Lý Thất Dạ chỉ cười, thân thể hơi chấn động. Trong nháy mắt, dưới chân Lý Thất Dạ dường như nổi gió, đại địa dường như run rẩy.
"Đùng ---" một tiếng. Dường như có cái gì đó va chạm, dường như có
thiên quân vạn mã chạy tới, tất cả mọi người hoa mắt, không nhìn rõ động tác của Lý Thất Dạ.
- Nên cắt ở nơi nào trước đây. Chớ trách ta độc ác ---
Đao phủ trên đài cầm dao quơ qua quơ lại trước ngực Dương Thăng Bình, nói đắc ý. Thế nhưng hắn còn chưa nói hết thì thình lình ngừng lại.
"Ầm ---" Lúc này tiếng va chạm vang bên tai mọi người, tốc độ của Lý Thất Dạ nhanh hơn tất cả mọi người.
Tất cả mọi người nhìn thấy một cảnh tượng hết sức ngạc nhiên. Chỉ
thấy từng tên đệ tử tinh nhuệ vây nhốt Lý Thất Dạ bị va chạm văng lên
cao. Trường đao, cự thuẫn trong tay bọn họ cùng áo giáp trên người bọn
họ đổ nát từng chút một. Khi áo giáp đổ nát, mọi người nghe tiếng xương
vỡ "răng rắc", dường như có thứ gì xuyên thủng thân thể bọn họ vậy.
Thế nhưng không phải có thứ gì đó xuyên thủng thân thể bọn họ mà là
kình lực lướt qua va nát toàn thân bọn họ, xương cốt kinh mạch đều tan
nát. Tất cả bọn họ văng cao, thẳng mị lên trời.
Chỉ thấy từng tên đệ tử tinh nhuệ Bành gia trang văng lên bầu trời,
máu tươi tung tóe hệt như hoa tươi nở rộ. Thời gian dường như đọng lại,
máu tươi tung tóe, nở rộ như hoa tươi, vô cùng đồ sộ.
Mà đao phủ dừng lại là vì có một bàn tay bóp chặt cổ hắn, người hắn bị nhấc cao, từ đầu tới cuối không hề có sức phản kháng.
- Cứu mạng ---
Biến hóa đột ngột khiến đao phủ sợ hết hồn hết vía, thế nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Chỉ nghe "răng rắc", đao phủ vừa gọi cứu đã bị bàn tay vặn gãy cổ, đôi mắt trợn to.
"Ầm ầm ầm..." Lúc này đệ tử tinh nhuệ Bành gia trang bị đánh văng lên trời mới rớt xuống.
Khi mấy trăm tinh nhuệ Bành gia trang rớt xuống đất thì không ai còn
cử động được, bọn họ nằm nhão nhẹt trên mặt đất. Tuy rằng da thịt không
bị thương thế nhưng toàn thân đã bị đụng nát nhừ, gân cốt cùng nội tạng
trong cơ thể đã bị đụng tan nát.
Máu tươi từ từ chảy ra, mấy trăm tinh nhuệ Bành gia trợn to mắt, cảm
thấy khó tin. Tới lúc chết bọn họ vẫn chưa nhìn rõ thứ gì đụng vào mình. Bọn họ chỉ cảm thấy có sức mạnh vô cùng mạnh mẽ xuyên thấu thân thể bọn họ, giống như có một người vô hình nào đó đi xuyên qua bọn họ.
Máu tươi chảy xuôi, mùi máu tanh tràn ngập chóp mũi mọi người.
- Cuồng Bá Kình ---
Nhìn thấy mấy trăm tinh nhuệ Bành gia chết thảm nhưng trên người
không có vết thương. Một vị lão tổ thấy vậy ngạc nhiên thốt lên, nói ra
lai lịch của môn công pháp này.
- Cuồng Bá Kình ---
Rất nhiều người rít lạnh, không ít người nhìn nhau, rồi nhìn Lý Thất Dạ.