Khi tất cả dung nham phun trào, nó lập tức bao trùm Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng, hai người bọn họ lập tức bị dung nham
khủng khiếp vây chặt lấy. Cái thứ dung nham có thể hòa tan bọn họ trong
nháy mắt xối mạnh lên người bọn họ, dường như muốn thiêu rụi bọn họ.
Khi dung nham dội xuống, thân thể Lý Thất Dạ lập lức bùng cháy diễm
hỏa. Diễm hỏa chớp mắt bao trùm toàn thân hắn. Khi diễm hỏa này bao trùm toàn thân hắn thì dung nham vừa lúc dội tới, thế nhưng không thể khiến
hắn tổn thương.
Cùng lúc đó, dưới chân Vũ Băng Ngưng xuất hiện một đóa hoa. Đóa hoa
này dập dờn ánh lửa lạnh buốt. Ngọn lửa lạnh buốt này lập tức bao trùm
toàn thân Vũ Băng Ngưng. Sau khi ngọn lửa lạnh buốt bao trùm toàn thân
nàng thì khi dung nham dội nên người nàng, chỉ nghe "xèo xèo", dung nham dội tới bị làm lạnh ngay lập tức.
Nhìn thấy dung nham vây kín Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng, tất cả mọi người hốc mồm, mọi người không biết bọn họ đang tính làm gì.
- Muốn tự sát sao?
Có danh túc choáng váng, không khỏi thì thào.
Ở bên trong dung nham, khi dung nham tuôn trào tới, Lý Thất Dạ đẩy
lòng bàn tay, hỏa diễm nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn. Chỉ nghe "xèo
xèo", dung nham vốn là dịch thể, thế nhưng bị Lý Thất Dạ bắt lấy, dung
nham lại dường như bị hòa tan.
Trong giây lát, dung nham bị hòa tan thành một cái hố lớn, thế nhưng
nhìn xuyên qua hố lớn thì lại không nhìn thấy thế giới bên ngoài, không
nhìn thấy Hỏa Nguyên chi địa mà dường như là một thế giới khác, ở nơi đó sóng nhiệt cuồn cuộn phả vào mặt.
Lý Thất Dạ đưa tay ấn vào trán Vũ Băng Ngưng, chỉ nghe "Vù" một
tiếng, diễm hỏa trên người hắn trút xuống, bao trùm lấy ngọn lửa lạnh
buốt dưới chân Vũ Băng Ngưng. Diễm hỏa của Lý Thất Dạ chớp mắt bao trùm
toàn thân Vũ Băng Ngưng.
- Đi.
Trong nháy mắt này, Lý Thất Dạ mang theo Vũ Băng Ngưng đi xuyên qua
hố lớn. Trong nháy mắt, dường như xuyên qua một thế giới khác.
"Rầm" một tiếng. Khi Lý Thất Dạ mang theo Vũ Băng Ngưng xuyên qua thế giới khác thì mọi dung nham đang dâng trào lập tức rơi rụng, trở vào ao sen, dung nham dập dờn, Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng biến mất, dường
như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Người đâu rồi?
Nhìn thấy dung nham dập dờn, Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng biến mất, có đệ tử thế gia giật mình nói rằng:
- Lẽ nào bọn họ bị dung nham đốt thành tro bụi rồi chăng?
- Không đơn giản như thế.
Có danh túc lão tổ đạo hạnh cao thâm, kiến thức uyên bác trở nên nghiêm nghị, thì thào nói:
- Trong này có huyền cơ.
Còn phần huyền cơ là gì thì bọn họ không nói được. Trên thực tế Hỏa
Nguyên chi địa có quá nhiều bí mật mà bọn họ không biết, nếu không thì
năm đó Dược Tiên cũng không kéo Hỏa Nguyên chi địa khỏi dị không gian,
khảm vào lãnh thổ đạo thống Trường Sinh Cốc.
Nhìn thấy Hỏa Nguyên Chi Liên không còn nữa, rất nhiều người tản đi.
Cũng có người ở lại chờ, nhưng thời gian lâu dần mà Lý Thất Dạ cùng Vũ
Băng Ngưng vẫn chưa xuất hiện, bọn họ đành phải rời đi.
Hồi Xuân công tử một bụng lửa giận. Không chỉ do Lý Thất Dạ giết Ngô
Luyện, vẽ mặt hắn trước mặt mọi người mà càng bởi vì Hồi Xuân công tử
cảm thấy đố kị, người thương lại có quan hệ mập mờ với Lý Thất Dạ, nhất
là vẻ thân mật, nhu thuận mà Vũ Băng Ngưng dành cho Lý Thất Dạ càng
khiến Hồi Xuân công tử giận bừng bừng, căm hận nghiến răng nghiến lợi.
Lúc Hồi Xuân công tử rời đi, hai mắt của hắn có sát cơ, hắn thầm thề
trong lòng, một ngày nào đó hắn sẽ khiến Lý Thất Dạ chết trong tay mình.
Bất luận Lý Thất Dạ có lai lịch như thế nào, dám đối đầu với Hồi Xuân công tử hắn, không ai có kết quả tốt.
- Cái người họ Lý này có lai lịch như thế nào, quan hệ của hắn với nữ võ thần không được bình thường nha.
Trong lúc rời đi, ngay cả danh túc lão tổ cũng âm thầm phỏng đoán.
Dù sao, nam nhân được Vũ Băng Ngưng ưu ái tuyệt đối là người có lai
lịch không đơn giản. Thế
nhưng mọi người không biết rốt cuộc Lý Thất Dạ
có lai lịch như thế nào.
Tu sĩ trẻ tuổi thì vừa ướt ao vừa đố kỵ, được nữ võ thần ưu ái là chuyện cực kỳ diễm phúc.
Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng đi vào nơi dung nham thông tới. Chỉ
thấy nơi này là một thế giới dung nham, vô số dung nham gào gừ dữ dội,
giống hệt như hồng thủy cự thú. Dõi mắt nhìn xa, thế giới dung nham này
tựa như một vùng biển dung nham, dung nham mênh mông rộng lớn gào gừ,
tựa như thú triều.
Khi dung nham này nhấc lên cao thì tựa như sóng lớn va trời, chỉ nghe thấy tiếng "xì xèo", dung nham xuyên qua không gian.
Dường như nơi này mới là thế giới của chúng nó, dường như nơi này là
nơi tất cả mọi dung nham sinh ra. Như dung nham ở Hỏa Nguyên chi địa chỉ là dung nham ở nơi này xuyên tới mà thôi.
Có diễm hỏa che chở, dù cho dung nham ở nơi này giội tới xối xả thì
trước khi dính trúng thân thể Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng thì đã bị
chặn lại, không gây tổn thương bọn họ, dường như diễm hỏa trên người bọn họ có chung nguồn gốc với dung nham, sẽ không gây tổn thương cho nhau.
Sau khi đi vào thế giới dung nham, Lý Thất Dạ quát mạnh:
- Đi!
Lời vừa dứt, Lượng Thiên Thước trong tay hắn bay ngay ra ngoài.
"Ba, ba, ba..." Từng tiếng thước vỗ vang lên. Chỉ thấy Lượng Thiên
Thước vỗ lên bề mặt dung nham, vỗ ra sóng gợn. Trong giây lát, sóng gợn
lan khắp biển dung nham.
Sau đó chỉ nghe từng tiếng nổ vang "đùng, đùng đùng", chỉ thấy dung
nham chập trùng, sóng lớn cuồn cuộn. Bề mặt dung nham nứt ra một khe
lớn, dường như có quái vật khổng lồ muốn chui khỏi biển dung nham.
Tiếng nước rơi "rầm, rầm, rầm..." vang lên. Lúc này, chỉ thấy có một
cây cầu đá ở dưới dung nham bay lên chầm chậm. Cây cầu đá này đỏ thẩm,
cả câu cầu nối liền một mạch, như công trình trên trời, như không phải
do con người tạo ra mà tự nhiên đã vậy.
Sau khi cây cầu đá này trồi lên thì nối thẳng vòm trời, tựa như đâm
thẳng vào vũ trụ mênh mông, tựa như nó nối liền tới một thế giới khác.
- Đi lên.
Lúc này, Lượng Thiên Thước đã quay về tay Lý Thất Dạ. Hắn níu tay của Vũ Băng Ngưng, bước một bước lên cầu đá.
Vũ Băng Ngưng vô cùng ngoan ngoãn, mặc cho Lý Thất Dạ nắm tay của mình, đi theo hắn lên cầu đá.
Khi bàn tay có phần thô ráp của Lý Thất Dạ nắm lấy bàn tay của nàng,
một loại cảm giác an toàn lan tỏa khắp tim gan nàng. Không cần bất kỳ
lời nói nào, trong khoảnh khắc này, Lý Thất Dạ rất đáng tín nhiệm, rất
đáng dựa dẫm.
Dù cho lúc này bọn họ đang ở nơi hiểm địa, nhưng chỉ cần Lý Thất Dạ
nắm bàn tay của nàng thì nàng đã cảm thấy an toàn, cảm thấy đáng giá ỷ
lại, cho dù trời có sập xuống thì nàng cũng không cần phải lo lắng.
- Sao vậy?
Trong khi Vũ Băng Ngưng nghĩ ngợi lung tung thì bên tai vang lên tiếng cười nhạo của Lý Thất Dạ:
- Muốn ta ôm ngươi hả?