Phạm Diệu Chân không chút kiêng dè, cũng không quan tâm nam nữ thụ thụ bất thân. Nàng
giống như một bé gái, lôi kéo Lý Thất Dạ chạy khỏi Bách Hoa cốc.
Phạm Diệu Chân là một cô gái rất thú vị. Một khi nàng đoan trang thì là một
mỹ nữ khí chất cao quý, dáng vẻ như nữ thần. Một khi nổi khùng thì là
một ả nha đầu ươn bướng khiến người ta vô cùng nhức đầu.
Ở bên ngoài Bách Hoa cốc, nhà cửa nhấp nhô, có căn nhà cửa đàng hoàng, có căn chỉ là lều vải dựng tạm.
Đây là một phân đà của Trường Sinh cốc - Bách Y Đường. Đây là một phân đà
mở cửa đối ngoại, phân đà này thu nhận bệnh nhân đến từ các nơi ở Vạn
Thống giới.
Cho nên khi Phạm Diệu Chân kéo Lý Thất Dạ vào Bách Y
Đường thì mùi thuốc phả vào mặt. Bách Y Đường rất náo nhiệt, không chỉ
có đệ tử Trường Sinh cốc ra ra vào vào mà còn có tu sĩ, phàm nhân tới từ khắp mọi nơi ở Vạn Thống Giới tới nơi này chữa bệnh.
Đây là điểm
khác biệt giữa Trường Sinh cốc cùng nhiều đạo thống khác. Rất nhiều đạo
thống cho rằng phàm nhân chẳng khác gì sâu kiếng, trên thực tế, trong
giới tu sĩ không ai coi phàm nhân ra gì ra.
Thế nhưng Bách Y Đường của Trường Sinh cốc thì lại khác. Bách Y Đường của Trường Sinh cốc
không chỉ mở cửa với tu sĩ khắp thiên hạ mà còn mở cửa với phàm nhân
khắp thiên hạ. Hơn nữa Bách Y Đường thu phí của phàm nhân rất phải
chăng, thậm chí còn miễn phí.
Cũng chính bởi vì vậy mà Trường Sinh cốc có được danh tiếng rất tốt. Hơn nữa có rất nhiều phàm nhân theo học y thuật ở Bách Y Đường. Bọn họ chỉ học tập y thuật, không phải tu
luyện.
Cũng chính vì vậy, đại phu Bách Y Đường rộng khắp nhân gian, làm cho tên tuổi của Trường Sinh cốc nổi tiếng muôn nơi.
Mà đại phu của Bách Y Đường, ngoại trừ đệ tử theo học y thuật ở Bách Y Đường ra còn có phàm nhân học y ở Bách Y Đường.
Phạm Diệu Chân kéo Lý Thất Dạ đi vào một đình viện ở tận cùng Bách Y Đường.
Chỉ thấy trong đình viện có một cô gái ngồi ngay thẳng. Lúc này, nàng ta đang cúi đầu xem bệnh án của bệnh nhân.
Cô gái này mặc quần áo
trắng thuần, mái tóc búi cao, lông mày chau nhẹ, như mây như khói. Nàng
ta giống như một đóa hoa sen trôi nổi trên mặt nước, cao thượng không
sao nói hết bằng lời. Nhưng nhìn kỹ hơn thì nàng ta nhìn giống một đóa
hàn mai, lăng sương ngạo tuyết, khiến người ta cảm thấy lạnh lùng xa
cách.
Cô gái này là một trong Trường Sinh cốc tam mỹ, cũng chính là nhị sư tỷ Mục Nhã Lan của Bách Hoa cốc.
Trường Sinh cốc tam mỹ, mỗi người am hiểu một thứ. Đại sư tỷ Phạm Diệu Chân
tinh thông đan đạo, Tần Thược Dược thì giỏi về dược lý, còn Mục Nhã Lan
thì diệu thủ hồi xuân, bàn tay nàng từng cứu chữa không biết bao nhiêu
tính mạng.
- Nhã Lan, Nhã Lan, để ta giới thiệu một đại soái ca cho ngươi quen.
Phạm Diệu Chân kéo tay Lý Thất Dạ chạy vào, vừa chạy vừa kêu lớn, không hề quan tâm hình tượng thục nữ.
Nghe tiếng kêu la của Phạm Diệu Chân, Mục Nhã Lan đang cúi đầu xem bệnh án
bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhíu mày lại, nói rằng:
- Sư tỷ, có chuyện gì sao?
So với Phạm Diệu Chân bách biến thì Mục Nhã Lan đoan trang thận trọng càng giống đại sư tỷ hơn, thậm chí so với Tần Thược Dược dịu dàng độ lượng,
Phạm Diệu Chân có lúc càng giống tiểu sư muội hơn.
Phạm Diệu Chân vỗ vai Lý Thất Dạ, cười nói:
- Nhã Lan, ngươi cảm thấy đại soái ca này như thế nào? Có xứng với ngươi không?
Nói xong thì khuỷu tay gác lên bả vai Lý Thất Dạ, dáng dấp như là huynh đệ tốt với Lý Thất Dạ.
Dáng vẻ này của Phạm Diệu Chân khiến Lý Thất Dạ dở khóc dở cười.
Mục Nhã Lan bình thản nhìn Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Sư tỷ, ta còn có rất nhiều bệnh nhân đang chờ.
Nói xong thì cúi đầu xem bệnh án.
- Ghẹo ngươi thôi.
Phạm Diệu Chân cười khẽ, ho khan một tiếng, nói nghiêm túc:
- Đây là đại sư huynh của chúng ta, thủ tịch đệ tử của sư tôn. Hôm nay dẫn hắn tới đây gặp ngươi, ngươi chớ ngạo mạn.
Tuy khi Phạm Diệu Chân nổi khùng rất làm người ta bất đắc dĩ,
thế nhưng khi nàng nghiêm túc thì khí thế ép người, đại sư tỷ không phải chỉ là hư
danh.
Nghe Phạm Diệu Chân nói vậy, Mục Nhã Lan ngước đầu lên nhìn Lý Thất Dạ, gật đầu, bắt chuyện với Lý Thất Dạ:
- Đại sư huynh, ngưỡng mộ đã lâu.
Mục Nhã Lan chỉ nói khách sáo mà thôi, trên thực tế trước đây nàng còn chưa từng nghe tới tên Lý Thất Dạ. Sau khi hỏi thăm xong thì Mục Nhã Lan cúi đầu, tiếp tục xem bệnh án.
Tuy Lý Thất Dạ là thủ tịch đệ tử của
Trường Sinh cốc, thế nhưng Mục Nhã Lan vẫn tỏ vẻ xa cách, dường như
không có bất cứ ai có thể gần gũi với nàng.
- Đại sư huynh y đạo
đan thuật vô song, hơn nữa còn tinh thông dược lý, hội tụ đủ mọi tài
năng trong người, kế thừa y bát của sư tôn.
Lý Thất Dạ còn chưa lên tiếng thì Phạm Diệu Chân đã bắt đầu tâng bốc Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Sư muội nên bàn luận với đại sư huynh, thỉnh giáo y đạo huyền diệu.
- Khi rãnh nhất định sẽ thỉnh giáo đại sư huynh.
Mục Nhã Lan không hề ngẩng đầu, vẫn xem bệnh án trong tay, nói lạnh nhạt.
Sở dĩ trả lời là vì tôn kính Phạm Diệu Chân. Dù sao Lý Thất Dạ đột nhiên
xuất hiện trở thành đại sư huynh, chưa từng có công lao gì trong Trường
Sinh cốc nên không thể làm người ta tôn trọng được.
- Hẹn ngày sao bằng đụng ngày, hôm nay luôn thì sao?
Phạm Diệu Chân cười khẽ, chọt cùi chỏ lên ngực Lý Thất Dạ, nháy mắt một cái, dáng vẻ muốn tác hợp Lý Thất Dạ với Mục Nhã Lan.
Nhìn Phạm Diệu Chân ranh ma nhí nhảnh, Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười. Mục
Nhã Lan lạnh nhạt xa cách không đủ thu hút sự quan tâm của hắn, trái lại Phạm Diệu Chân điên điên khùng khùng lại khiến hắn cảm thấy thú vị.
- Sư tỷ, gần đây ta có rất nhiều bệnh nhân... ngày khác được không.
Mục Nhã Lan vẫn không hề ngẩng đầu, chỉ trả lời một câu. Rất hiển nhiên,
nàng nói vậy là muốn đuổi khách. Nàng không có ý định lĩnh giáo Lý Thất
Dạ.
Đúng lúc này, ngoài cửa có một tên đệ tử chạy vào bẩm báo:
- Đường chủ, Độc Vương giá lâm.
Nghe vậy, Mục Nhã Lan lập tức đứng dậy, nói rằng:
- Mau mời, ta sẽ tới liền.
Nói xong, nàng nói với Phạm Diệu Chân:
- Sư tỷ, ta có một bệnh nhân cần Độc Vương ra tay giúp đỡ. Ta đi gặp hắn trước, không thể đưa tiễn.
Sau đó nàng gật đầu với Lý Thất Dạ, coi như hỏi thăm, rồi xoay người rời đi.
Sau khi Mục Nhã Lan rời đi thì Phạm Diệu Chân lập tức cùi chỏ Lý Thất Dạ, cười duyên nói rằng:
- Đại sư huynh, tới lúc ngươi thể hiện rồi.
- Thể hiện cái gì?
Lý Thất Dạ liếc Phạm Diệu Chân.
Phạm Diệu Chân cười duyên nói:
- Đương nhiên là thu phục sư muội của chúng ta. Ngươi không thấy sao? Độc Vương Hoàng Quyền Uy tới rồi. Hắn ái mộ nhị sư muội lâu lắm rồi, đã
theo đuổi nhị sư muội rất lâu. Hôm nay nhị sư muội có việc nhờ hắn giúp
đỡ, như vậy chẳng phải là thời cơ tốt cho hắn sao.
- Thì có liên quan gì tới ta.
Lý Thất Dạ không nhiều hứng thú, lắc đầu.