Lý Thất Dạ nhìn Mục Nhã Lan một lát, nói lạnh nhạt:
- Tránh ra, để ta tới.
Mục Nhã Lan lập tức lùi sang một bên, nhường chỗ cho Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ bước tới, xem mạch Dương trưởng lão một hồi. Lúc này cánh tay Dương
trưởng lão lạnh thấu xương, hàn khí đáng sợ có thể đông vụn xương cốt
của con người ta trong tích tắc.
- Hàn độc thật mạnh.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt. Vừa nói xong, hắn lấy ra Vạn Lô Thần. Chỉ nghe "ộp" một tiếng, trong nháy mắt, lò lửa cháy hồng.
Lý Thất Dạ đánh tùy tiện, lò lửa vừa cháy hồng nháy mắt tạo thành những
sợi chỉ lửa vừa dài vừa mảnh. Từng sợi chỉ lửa đều thuyên chuyển hỏa
diễm, lúc hỏa diễm thuyên chuyển nhìn không khác gì nước chảy.
"Phốc, phốc, phốc..." Trong chớp mắt, Lý Thất Dạ ra tay. Hắn ra tay như thiểm
điện, từng sợi chỉ lửa bé nhỏ ghim vào trong cơ thể Dương trưởng lão.
Mặt khác những sợi chỉ lửa khi đâm vào cơ thể Dương trưởng lão thì chảy vào kinh mạch, chảy vào mạch máu. Sau khi những sợi chỉ lửa này chảy vào
kinh mạch mạch máu thì giống như muốn thay thế kinh mạch mạch máu.
Lý Thất Dạ không dừng tay, vô số chỉ lửa bắn ra khỏi bàn tay của hắn,
giống như bão vũ lê hoa châm, từng sợi chỉ lửa nhỏ bé đâm thủng khắp cơ
thể Dương trưởng lão. Từng kinh mạch nhỏ bé, từng đạo văn nhỏ bé đều bị
chỉ lửa xuyên qua.
Trong thời gian ngắn ngủi, số chỉ lửa xuyên qua cơ thể Dương trưởng lão nhiều không đếm xuể. Lúc này, Dương trưởng lão
giống như một cuộn chỉ, toàn thân bị chỉ lửa quấn quanh.
Sau khi
vô số chỉ lửa đâm xuyên thân thể của Dương trưởng lão thì thân thể của
Dương trưởng lão đỏ bừng, giống như một con tôm bị nấu chín. Đồng thời,
trong cơ thể của hắn có ánh lửa thuyên chuyển, hệt như từng sợi chỉ lửa
đâm vào thân thể của hắn đều có tính mạng, bắt đầu di chuyển trong cơ
thể Dương trưởng lão.
Ngàn vạn sợi chỉ lửa trong chớp mắt bắn khỏi tay Lý Thất Dạ khiến người ta nhìn chóng cả mặt. Hơn nữa thủ pháp của
Lý Thất Dạ rất lạ lùng, ngay cả Mục Nhã Lan cực kỳ tinh thông thuật châm cứu cũng không thể nhìn rõ huyền diệu của thủ pháp này.
Từng sợi
chỉ lửa đâm xuyên kinh mạch của Dương trưởng lão, không bỏ sót bất kỳ
minh mạch nào, vô cùng kỳ diệu. Thủ pháp chuẩn xác tới mức khiến người
ta phải líu lưỡi. Nhất là dù hành động rất nhanh thế nhưng lại có thể
đâm chính xác kinh mạch của Dương trưởng lão, không hề có sai lầm, khiến nữ thần y Mục Nhã Lan tự thẹn nàng không thể làm được.
Bên trong
cơ thể mỗi người có rất nhiều kinh mạch, trong nháy mắt có thể điều
khiển ngàn vạn sợi chỉ lửa đâm xuyên qua kinh mạch của con người... thủ
pháp cực kỳ ảo diệu, thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Thủ pháp tuyệt thế vô song như thế khiến Mục Nhã Lan y thuật vô song cũng phải chấn động, không
khỏi rít lạnh một hơi.
Phạm Diệu Chân cũng nhìn kỹ nhất cử nhất
động của Lý Thất Dạ. Nhìn thấy thủ pháp tuyệt thế vô song của Lý Thất
Dạ, đôi mắt vừa to vừa tròn của nàng trợn tròn xoe, hai mắt lấp lánh
nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Phải biết chỉ lửa không phải là chỉ mà
là lửa từ lò lửa. Có thể điều khiển nhiều chỉ lửa như vậy đâm xuyên qua
kinh mạch Dương trưởng lão, không chỉ vì thủ pháp của Lý Thất Dạ vô song mà còn chứng tỏ cảnh giới ngự hỏa của Lý Thất Dạ đã đạt tới cảnh giới
đỉnh cao.
Một tu sĩ tu luyện ngự hỏa tới cảnh giới như vậy cũng có nghĩa đan đạo của hắn không hề yếu.
Lúc này, tiếng hòa tan "xì xèo" vang lên. Theo từng sợi chỉ lửa thuyên
chuyển trong cơ thể của Dương trưởng lão, hỏa diễm hung mãnh đốt cháy
hàn độc trong cơ thể của dương trưởng lão. Thậm chí còn đốt sạch sẽ hàn
độc ẩn nấp trong các ngóc ngách, tuyệt đối không bỏ sót bất cứ hàn độc
nào.
Thủ pháp mạnh mẽ vô song như vậy, hai cô gái Mục Nhã Lan cùng Phạm Diệu Chân đều nhìn ngoác mồm. Lý Thất Dạ đang thể hiện thực lực
mạnh mẽ của mình. Qua thủ pháp giải độc này, có thể thấy thuật ngự hỏa,
dược lý, thủ pháp chữa thương,... của Lý Thất Dạ đã đạt tới cấp độ lô
hỏa thuần thanh. Thực lực tổng hợp mạnh mẽ như vậy đã bỏ xa các nàng.
Cuối cùng, chỉ lửa đâm xuyên kinh mạch toàn thân Dương trưởng lão từ từ hội
tụ lại một điểm. Nhưng cho dù hỏa diễm mãnh liệt di chuyển trong cơ thể
Dương trưởng lão, thế nhưng lại không hề làm hại Dương trưởng lão. Cũng
có nghĩa Lý Thất Dạ khống chế lò lửa của mình tuyệt đối, đã đạt tới
trình độ muốn làm gì thì làm. Hắn giống như hỏa thần chí cao vô thượng
vậy.
Thuật ngự hỏa tuyệt thế vô song như vậy, ngay cả Phạm Diệu
Chân có trình độ đan đạo cực sâu cũng không khỏi rít lạnh một hơi, trong lòng chấn động. Trường Sinh cốc là truyền thừa đan đạo, dược sư nhiều
vô số. Thế nhưng người có thuật ngự hỏa có thể đạt tới trình độ như Lý
Thất Dạ, sợ là rất hiếm thấy.
Tiếng đốt cháy "xì xèo" yếu ớt vang
lên. Lúc này lửa từ lò không còn là chỉ nữa mà chảy khắp cơ thể Dương
trưởng lão giống như dòng nước. Mỗi lần chảy khắp toàn thân Dương trưởng lão là rột rửa thân thể Dương trưởng lão một lần, rửa sạch toàn thân
Dương trưởng lão.
Cuối cùng lửa lò hội tụ thành một đoàn. Chỉ nghe "tách" một tiếng, chỉ thấy một ngọn lửa xông khỏi cơ thể của Dương trưởng lão.
Sau khi ngọn lửa xông ra khỏi cơ thể của Dương trưởng lão thì trôi nổi giữa không trung. Lúc này, Phạm Diệu Chân cùng mọi người nghe được tiếng hét chói tai "két, két, két". Tiếng hét này tuy rất nhỏ thế nhưng cực kỳ
chói tai, giống như có một cây ngân châm nhỏ xíu đâm vào màng nhĩ của
mọi người, khiến lỗ tai mọi người đau đớn, khiến mọi người không sao
chịu nổi.
Lúc này, bọn họ nhìn kỹ thì phát hiện ngọn lửa đang bao
vây một thứ. Đây là một con sâu độc vô cùng bé nhỏ. Con sâu độc này chỉ
lớn cỡ sợi tóc, cơ thể trong suốt giống như thủy tinh. Thế nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện độc vật nhỏ xíu này mọc hai răng nanh vô cùng sắc bén, khuôn mặt dữ tợn, khiến người ta không rét mà run.
Lúc này độc
vật nhỏ xíu trong ngọn lửa va trái va phải, muốn trốn thoát khỏi ngọn
lửa. Thế nhưng ngọn lửa nhốt nó thật chặt, khiến nó không sao chạy
thoát.
"Bùng, bùng, bùng..." liệt hỏa dâng trào, điên cuồng thiêu
cháy sâu độc. Sâu độc liều mạng giãy dụa, muốn chạy trốn, thế nhưng
không sao trốn thoát. Cuối cùng sâu độc hét một tiếng, tiếng rít "két"
lần này khiến hai lỗ tai con người ta đau đớn sắp điếc.
Cuối cùng
sâu độc không chịu nổi lửa lò thiêu đốt, bị đốt thành tro bụi trong
tiếng hét chói tai. Lửa lò quay trở lại Vạn Lô Thần, tro bụi tung bay
theo gió.
Đám người Phạm Diệu Chân bị cảnh tượng này thu hút cực
kỳ. Cảnh tượng này quá sức rung động. Toàn bộ quá trình từ bắt sâu độc
tới đốt cháy độc trùng đều diễn ra rất ngắn ngủi. Lý Thất Dạ ra tay
thoải mái, mỗi một thủ pháp đều nhẹ tênh, cực kỳ ảo diệu, khiến người ta không ngừng thán phục.
Đồng thời, khiến các nàng chấn động đó là
các nàng không ngờ trong cơ thể Dương trưởng lão lại ẩn nấp một con sâu
độc kinh khủng tới như vậy. Nếu như Lý Thất Dạ không có mặt thì sợ rằng
Dương trưởng lão đã ô hô về trời.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ cất Vạn Lô Thần, liếc nhìn Dương trưởng lão hôn mê, nói lạnh nhạt:
- Được rồi, hắn không sao rồi.
---------------
Chương 3320: Đại Sư Huynh Rất Được Hoan Nghênh. (Thượng)
- Sư huynh, đây... đây là loại độc gì?
Sau khi hoàn hồn, Mục Nhã Lan luôn xa cách lạnh nhạt lập tức thỉnh tháo Lý
Thất Dạ, ánh mắt xinh đẹp nóng rực khát vọng học hỏi. Nàng lần đầu tiên
gặp phải ca bệnh như thế này, nàng rất muốn hiểu rõ nguyên nhân.
- Hàn Ma.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt.
- Hàn Ma?
Nghe được tên này, Mục Nhã Lan không khỏi run rẩy, nói rằng:
- Chính là kịch độc Hàn Ma trong truyền thuyết? Truyền thuyết kể rằng nó
không hình không bóng, đoạt tính mạng người khác trong vô hình!
Kịch độc hung danh hiển hách như vậy, trước nay Mục Nhã Lan chưa từng gặp
qua, chỉ qua ghi chép trong sách vở mới biết có một loại kịch độc như
vậy tồn tại.
- Hàn Ma chỉ là một loại độc vật hư cấu mà thôi, xưa nay chưa từng tồn tại!
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Hoàng Quyền Uy không phục lên tiếng. Lúc này hắn
rất không cam tâm, mới chớp mắt đó mà đã bị Lý Thất Dạ chèn ép, làm hắn
ảm đạm phai mờ.
- Không có kiến thức thì đừng có trách sách cổ.
Lý Thất Dạ hời hợt nhìn Hoàng Quyền Uy, nói rằng:
- Ngươi chưa từng nhìn thấy không có nghĩa là không có, chỉ có thể nói ngươi không có kiến thức mà thôi.
- Ngươi ---
Bị Lý Thất Dạ nói vậy, Hoàng Quyền Uy lập tức đỏ mặt, nét mặt hết sức khó
coi. Vừa rồi hắn còn dương
dương tự đắc trước mặt Lý Thất Dạ, bây giờ
lại bị Lý Thất Dạ đánh về nguyên hình, chênh lệch lớn như vậy khiến hắn
rất khó chịu.
- Chuyện này rốt cuộc là sao?
Sau khi hoàn hồn, Phạm Diệu Chân tò mò hỏi.
- Hàn Ma không hình không bóng. Nó giống như bóng ma, giết người trong vô hình. Trên thực tế không phải bởi vì nó không hình không bóng mà bởi vì nó hay ký sinh trong cơ thể của các độc vật khác mà thôi.
Lý Thất Dạ nói chậm:
- Rất nhiều khi, người bị Hàn Ma giết chết còn tưởng rằng mình bị chủ thể nó ký sinh giết chết.
-... Trên thực tế, Quỷ Ngao Sắt tập kích Dương trưởng lão đã bị Hàn Ma ký
sinh. Thế nhưng Quỷ Ngao Sắt cũng là một loại độc vật hung mãnh, cho dù
nó chết rồi thì vẫn còn tranh đấu với Hàn Ma. Sau khi Dương trưởng lão
bị tập kích thì Hàn Ma xâm nhập vào bên trong cơ thể của Dương trưởng
lão, thế nhưng kịch độc của Quỷ Ngao Sắt vẫn tranh đấu với Hàn Ma. Vì
vậy kịch độc của Quỷ Ngao Sát luôn áp chế Hàn Ma trong cơ thể của Dương
trưởng lão. Nói cách khác, cũng coi như Quỷ Ngao Sắt đã cứu Dương trưởng lão một mạng. Sau khi hóa giải kịch độc của Quỷ Ngao Sắt thì Hàn Ma
liền tấn công mạnh mẽ, hàn độc lập tức xâm nhập khắp cơ thể Dương trưởng lão.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ hời hợt nhìn Hoàng Quyền Uy.
Sắc mặt Hoàng Quyền Uy lúc trắng lúc xanh, hết sức khó coi. Mới đầu hắn còn vô cùng chắc cú, dám đảm bảo với Dương trưởng lão thuốc đến bệnh trừ.
Bây giờ lại suýt nữa hại chết Dương trưởng lão.
Hắn chính là Độc
Vương uy danh hiển hách, danh tiếng lan xa, ai ai cũng biết. Ngày hôm
nay lại thua bởi một tên tiểu bối vô danh, khiến cho sắc mặt của Hoàng
Quyền Uy vô cùng khó coi.
- Là ta cân nhắc không cẩn thận.
Mục Nhã Lan không khỏi thở dài, nói rằng:
- Không nghe ý kiến của đại sư huynh, là sai lầm nghề y của ta.
Ban đầu Lý Thất Dạ đã nhắc nhở bọn họ. Thế nhưng lúc đó Mục Nhã Lan tin
tưởng Hoàng Quyền Uy hơn. Dù sao thực lực của Hoàng Quyền Uy, ai nấy đều biết.
- A ---
Lúc này, Dương trưởng lão tỉnh lại, sợ hãi bò dậy, sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng tái mặt.
- Ta sao rồi... sao rồi...
- Trưởng lão, ngươi đã qua cơn nguy hiểm.
Mục Nhã Lan động viên:
- Sư huynh của ta vừa ra tay diệt trừ hàn độc trong cơ thể của ngươi,
thiêu chết Hàn Ma. Kịch độc trong cơ thể trưởng lão đã bị diệt sạch, sẽ
nhanh chóng khỏe lại.
Nghe Mục Nhã Lan nói vậy, Dương trưởng lão mới hoàn hồn lại. Trước khi hôn mê hắn cũng nhìn thấy Lý Thất Dạ ra tay cứu giúp.
- Cám ơn hiền chất cứu giúp, kéo lão đây trở về từ Quỷ Môn quan.
Dương trưởng lão hổ thẹn nói rằng:
- Lão đây có mắt mà không thấy Thái Sơn, hổ thẹn, hổ thẹn.
Ban đầu Dương trưởng lão cũng chọn tin tưởng Hoàng Quyền Uy, thậm chí còn
quát khẽ Lý Thất Dạ. Bây giờ nếu như không có Lý Thất Dạ ra tay cứu giúp thì sợ rằng mạng già của hắn đã bỏ lại nơi này. Nghĩ tới cảnh nguy hiểm vừa rồi, hắn chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, vô cùng xấu hổ.
- Tiểu thuật mà thôi, không đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ hời hợt.
Thế nhưng câu nói hời hợt này của Lý Thất Dạ lại là một cái tát tàn nhẫn
lên mặt Hoàng Quyền Uy. Hắn luôn cho rằng độc thuật là tất cả, hắn kiêu
ngạo vì độc thuật tuyệt thế vô song của mình, đây cũng là vốn liếng để
hắn tiếu ngạo thiên hạ.
Thế nhưng độc thuật mà hắn tự hào nhất đến miệng Lý Thất Dạ lại chỉ là tiểu thuật, như vậy chẳng phải vả mặt hắn
thì là gì? Trong nhất thời, sắc mặt Hoàng Quyền Uy cực kỳ khó coi.
- Cố gắng dưỡng thương đi.
Sau khi Lý Thất Dạ dặn dò Dương trưởng lão câu này thì lập tức rời đi.
- Đại sư huynh, chờ ta với.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ rời đi, Phạm Diệu Chân cười hớn hở, lập tức đuổi theo.
Vốn dĩ lần này Hoàng Quyền Uy muốn thể hiện mình trước mặt Mục Nhã Lan, thể hiện độc thuật tuyệt thế vô song của mình, nhân đó để được mỹ nhân ưu
ái, chiếm được trái tim của mỹ nhân. Không ngờ lại bị Lý Thất Dạ cướp
hết danh tiếng, còn bản thân thì xấu mặt tột cùng. Khiến cho Hoàng Quyền Uy không còn mặt mũi ở lại, lập tức cáo từ rời khỏi Trường Sinh cốc.
Sau khi rời khỏi Bách Y Đường thì Phạm Diệu Chân vui mừng rạo rực ôm tay Lý Thất Dạ, dáng vẻ vô cùng thân mật.
- Sư huynh lợi hại quá, vả mặt Độc Vương bốp bốp, xem xem hắn còn dám tới Trường Sinh cốc dương oai diệu võ nữa hay không.
Phạm Diệu Chân hoạt bát dễ thương, vui rạo rực nói rằng:
- Sau lần này thì họ Hoàng chắc cũng biết khó mà lui, hi hi, nói không
chừng sư huynh có thể chiếm được trái tim của nhị sư muội, sớm ngày ôm
mỹ nhân về ổ.
- Thăm dò đủ chưa?
Lý Thất Dạ hời hợt nhìn Phạm Diệu Chân.
Phạm Diệu Chân không hề đơn giản, không chỉ mượn tay Lý Thất Dạ đả kích
Hoàng Quyền Uy mà còn mượn việc này thăm dò thực lực của Lý Thất Dạ.
Nàng muốn biết vị đại sư huynh này có thần thông như thế nào, rốt cuộc
sư tôn bọn họ vừa ý hắn ở điểm nào.
- Tiểu muội chỉ tự tin về sư
huynh mà thôi. Sư huynh tinh thông đủ thứ từ đan, dược, y, độc. Ta biết
sư huynh sẽ đã kích được Vạn Thọ quốc kiêu ngạo, giương cao thần uy của
Trường Sinh cốc chúng ta. Tiểu muội không hề có ý gì khác cả.
Phạm Diệu Chân chớp đôi mắt vừa to vừa tròn, ánh mắt xuất hiện sương mù, dáng vẻ rất oan ức.
Lý Thất Dạ không hề lay động, nói lạnh nhạt:
- Ngươi có tin ta cởi truồng nhà ngươi rồi ném ra ngoài Bách Hoa cốc không?
- Sư huynh, ta biết sai rồi. Ngàn sai vạn sai, tiểu muội không nên thăm dò thực lực của sư huynh.
Phạm Diệu Chân lập tức ôm lấy cánh tay của Lý Thất Dạ, cúi đầu nhận sai.
- Sư huynh đại nhân có đại lượng, tạm tha tiểu muội lần này, tiểu muội
không dám có lần sau nữa. Đại sư huynh, ngươi là tể tướng, lòng dạ có
thể chống thuyền, tạm tha cho ta lần này, sau này tiểu muội sẽ nấu cơm
bưng trà, lấy công chuộc trội.