Thế nhưng dù vậy, ở trong lòng tu sĩ Trường Sinh đạo thống thì Dược
Lư vẫn là tổ địa của bọn họ. Nhất là đối với Dược Sư thì nơi này càng là thánh địa trong lòng bọn họ. Rất nhiều dược sư đều sẽ tới Dược Lư hành
hương một lần trong đời, dù sao vạn cổ tới nay, rất khó tìm được người
có thể đi xa hơn Dược Tiên trên con đường Dược đạo.
Dược Lư tuy ngày thường vắng vẻ thế nhưng khi tế tự sắp sửa bắt đầu
thì Dược Lư lại trở nên náo nhiệt. Không ít đệ tử của đại giáo cương
quốc, tông môn thế gia ở Trường Sinh đạo thống sớm đến Dược Lư.
Trước khi tế tự bắt đầu, Trường Sinh cốc cũng có chuẩn bị, sớm có đệ
tử Trường Sinh cốc trông coi Dược Lư, nghênh đón tu sĩ cường giả tới từ
khắp mọi nơi.
Khi đám người Phạm Diệu Chân tới Dược Lư thì rất nhiều chuyện đã vào
nề nếp. Dù sao đây không phải là lần đầu tiên Trường Sinh cốc chủ trì
đại điển, bây giờ chủ trì đại điển thêm lần nữa, đệ tử Trường Sinh cốc
làm rất nề nếp.
Sau khi đoàn người Lý Thất Dạ đi tới Dược Lư thì đệ tử Trường Sinh
cốc đã hoàn thành công tác nghênh đón rất có nề nếp, khi đại sư tỷ Phạm
Diệu Chân nhận việc thì mọi chuyện đều được vào guồng.
Với thế cuộc trước mắt, nếu chỉ là công tác nghênh đón thôi thì Phạm
Diệu Chân không cần phải bận tâm đến. Việc làm Phạm Diệu Chân bận tâm
thật sự chính là nguy cơ xảy ra trong khi chủ trì tế tự sắp tới. Cũng
chính vì vậy, Phạm Diệu Chân mới mang theo Mục Nhã Lan cùng Tần Thược
Dược.
Bởi vì tế tự lần này rất có thể sẽ bùng nổ huyết chiến, mà có chiến
tranh thì không thể thiếu được nữ thần y như Mục Nhã Lan. Đồng thời để
đề phòng có người sử dụng thủ đoạn thấp hèn, cần có người tinh thông
dược lý như Tần Thược Dược đến giám thị.
Có thể nói, Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược đều là đại sư trong lĩnh
vực của mình. Phạm Diệu Chân có hai nàng giúp đỡ thì cũng như hổ mọc
thêm cánh.
Còn phần Lý Thất Dạ thì không cần làm gì cả. Đối với Phạm Diệu Chân,
Lý Thất Dạ là thuốc trợ tim của nàng. Chỉ cần Lý Thất Dạ ở thì đại cục
đều nắm trong lòng bàn tay. Cho dù Vạn Thọ quốc có hành động lớn thì
Phạm Diệu Chân cũng không hề lo lắng.
Sau khi đi tới Dược Lư thì Lý Thất Dạ không cần phải làm gì cả, tất
cả mọi chuyện đều có Phạm Diệu Chân giải quyết. Vì vậy sau khi tới Dược
Lư thì hắn đóng cửa bế quan, yên tâm tu hành, chỉ cần giải quyết chuyện
xảy ra khi tế tự đại điển bắt đầu là được.
Trường Sinh cốc có phân đà độc lập ở Dược Lư, được xây trên núi xanh. Sau khi Lý Thất Dạ tới Dược Lư thì đóng cửa mấy ngày không ra khỏi cửa, đóng cửa tu luyện, cả người đắm chìm vào trạng thái thần du thái hư.
Trôi qua mấy ngày, Lý Thất Dạ đột nhiên mở hai mắt, cười nhạt, nói rằng:
- Có chút thú vị.
Nói xong thì đi ra khỏi cửa.
Lý Thất Dạ rời khỏi phân đà, bắt đầu đi dạo khắp nơi trong Dược Lư.
Dược Lư là nơi trăm núi xanh miết, cây già che trời có ở khắp nơi, cổ đằng chất thành núi, kỳ mộc mọc thành rừng. Khắp nơi trong Dược Lư sinh cơ dào dạt, một luồng khí tức cổ điển phả vào mặt.
Thế nhưng ở bên trong Dược Lư trăm núi xanh miết như vậy thì vẫn có
thể nhìn thấy gạch đỏ ngói xanh, đình đài cổ tháp. Ở trong Dược Lư,
ngoại trừ di chỉ của Dược Tiên năm xưa ra thì còn có không ít phòng ốc
đại điện.
Tuy nói Dược Lư thuộc về tất cả mọi người ở Trường Sinh đạo thống,
bất luận người nào ở Trường Sinh đạo thống đều cũng có phần. Thế nhưng
không có nghĩa bất cứ ai cũng có thể đặt cơ sở ở Dược Lư.
Muốn đặt cơ sở ở Dược Lư thì phải được Trường Sinh cốc đồng ý. Sau
khi được Trường Sinh cốc đồng ý thì có thể xây dựng phòng ốc hoặc phân
đà ở đỉnh núi được chỉ định.
Cũng chính vì vậy, dù trên chớp núi hay dưới vách núi thì đều có thể nhìn thấy phòng ốc nhà của.
Thế nhưng nơi thu hút người khác nhất vẫn là ngọn núi chính nằm sâu
trong Dược Lư. Sau khi Lý Thất Dạ
trèo lên một ngọn núi, đưa mắt nhìn xa thì chỉ thấy bầu trời nơi đó trôi nổi từng ngọn núi một. Những ngọn núi này có cao có thấp, có cái xinh đẹp, có cái khí thế, cũng có cái tầm
thường không hề có nét nổi bật...
Những ngọn núi này trôi nổi ở nơi đó, có thềm đá liên kết, có thể đi từ ngọn núi này sang ngọn núi khác.
Khiến người ta cảm thấy đồ sộ nhất chính là ngọn núi nối thẳng vào vũ trụ. Không ai biết ngọn núi chính này cao bao nhiêu, nó nối thẳng vào
vũ trụ, từ giữa lưng núi đã bị mây mù che phủ, khiến người ta không thể
quan sát rõ ràng.
Đàn núi đồ sộ như vậy, có gốc cây trên trời rũ xuống, có thác nước
trên ngọn núi cao ngàn tỉ trượng trút xuống, va chạm vào những ngọn núi
khác, cuối cùng rớt xuống đại địa, tạo thành một dòng sông.
Lý Thất Dạ nhìn cảnh tượng đồ sộ này một lúc lâu, nói chậm:
- Dược Tiên đúng là không tầm thường, vì đạo thống này, sợ rằng hắn
đã tiêu xài hết tâm huyết cả đời, đúng là đâu đâu cũng là diệu thổ.
Tuy so thực lực thì Dược Tiên không thể nào so sánh với nhân vật như
Cuồng Tổ, thế nhưng nội tình của Trường Sinh đạo thống lại không hề thua kém bất luận đạo thống nào ở Vạn Thống Giới.
Nói như vậy không phải chứng minh nội tình võ lực của Trường Sinh đạo thống mạnh mẽ như thế nào, mà muốn nói rằng khi xây dựng Trường Sinh
đạo thống, Dược Tiên đã trút xuống tâm huyết cả đời, đi khắp Tam Tiên
Giới, tìm kiếm rất nhiều bảo địa, sau đó đưa những bảo địa cùng diệu thổ đó vào Trường Sinh đạo thống.
Nhìn ngọn núi chính đâm vào vũ trụ, Lý Thất Dạ không khỏi cười nhạt:
- Một mảnh bảo địa, độ quý báu không hề thua kém Hỏa Nguyên chi địa.
Đối với Trường Sinh đạo thống, đối với Trường Sinh cốc thì giá trị của
nó là vô giá.
Hỏa Nguyên chi địa cũng là một mảnh bảo địa của Trường Sinh đạo
thống, thế nhưng Hỏa Nguyên chi địa thích hợp với Hỏa tộc cùng dược sư
hơn. Nhưng còn mảnh bảo địa trước mắt này thì lại khác.
Mảnh bảo địa trước mắt này cất giấu rất nhiều bí mật, thế nhưng hậu nhân rất khó nhận ra những bí mật này.
Lý Thất Dạ nhìn lên ngọn núi chính lơ lửng giữa trời, không khỏi cười nhạt, chậm rãi đi về phía trước, đi sâu vào Dược Lư, đi về phía ngọn
núi chính.
Đàn núi trôi nổi trên bầu trời vô cùng đồ sộ, khiến người ta khát
khao chinh phục. Nhất là đứng trên ngọn núi chính, tầm mắt có thể bao
quát non sông.
Thế nhưng muốn trèo lên những ngọn núi trôi nổi trên trời này là một
chuyện vô cùng khó khăn, nhất là ngọn núi chính thì độ khó chẳng thua gì trèo lên trời xanh cả.
Tuy nói ngọn núi cách mặt đất gần nhất đã có thềm đá nối thẳng lên ngọn núi chính, thậm chí là nơi cao nhất.
Thế nhưng thềm đá rất khó đi, mỗi bước đi đều rất tốn sức. Leo núi ở
nơi này giống như cõng mười vạn ngọn núi cùng leo, càng leo cao thì càng nặng, càng khó khăn.
Còn việc phi hành thì khỏi phải nghĩ. Có người nói, ngay cả Chân Đế
muốn phi hành ở ngọn núi chính cũng là việc khó khăn. Chỉ có nhân vật
như thủy tổ thì mới có thể đi lại tự do, không bị ảnh hưởng.