Lhỉ bằng viên Tùng Tháp Đạo Quả này thôi thì đã có
thể thôi diễn tất cả đạo nguyên của Trường Sinh đạo thống. Phải biết,
một khi hạt thông trên Tùng Tháp Đạo Quả rớt xuống thì có thể thôi diễn
tất cả đạo nguyên, cũng có nghĩa Lý Thất Dạ có thể dễ dàng khống chế sức mạnh của Trường Sinh đạo thống.
Đây chính là điểm sáng sợ nhất của hệ thống tu luyện mà Lý Thất Dạ
khai sáng, cũng là điểm đáng sợ nhất của viên đạo quả đầu tiên mà Lý
Thất Dạ chứng được. Một khi viên đạo quả đầu tiên của Lý Thất Dạ chín
muồi, vậy thì hắn chẳng khác gì có một viên thuốc vạn năng, có thể tháo
gỡ tất cả ảo diệu của đạo nguyên, có thể thôi diễn tất cả đại đạo đương
thời.
Cũng có nghĩa, chỉ cần Tùng Tháp Đạo Quả chín muồi thì ở Tam Tiên
Giới, Lý Thất Dạ không cần tu luyện công pháp của đạo thống, hắn chỉ cần dùng Tùng Tháp Đạo Quả thì đã có thể hiểu thấu đạo nguyên, khống chế
sức mạnh của đạo nguyên.
Hệ thống tu luyện tuyên cổ vô song như vậy, Lý Thất Dạ phải tìm hiểu
hết ảo diệu vạn cổ thì mới có thể khai sáng được hệ thống tu luyện như
vậy. Thậm chí nó có thể vượt qua tất cả, là lá bài tẩy lớn nhất để tương lai Lý Thất Dạ chiến đến cùng.
Không biết trôi qua bao lâu, Lý Thất Dạ tỉnh lại. Hắn thở một tiếng, tâm thần thoải mái, dõi mắt nhìn ra xa.
- Chỉ một viên đạo quả thì đã có thể thấu triệt tất cả mọi thứ. Chỉ
cần chứng được mười hai viên đạo quả... à không, chứng được mười ba viên đạo quả thì chắc chắn sẽ đột phá vượt qua tuyên cổ.
Ánh mắt Lý Thất Dạ thâm thúy.
Đây là ý tưởng lớn lao nhất của Lý Thất Dạ, cũng là chỗ đáng gờm nhất của hệ thống tu luyện của hắn Mỗi viên đạo quả đều khác nhau, đều có ảo diệu của chính nó.
Tương lai, khi có người tu luyện hệ thống của hắn thì đạo quả mà mỗi người chứng được đều không giống nhau.
Đương nhiên, đạo quả mà Lý Thất Dạ hắn chứng được là tuyên cổ duy nhất, không ai có thể vượt qua!
Cuối cùng, Lý Thất Dạ đi khỏi hang đá, đi từ lửng núi đi xuống.
Trên ngọn núi chính, có thác nước trút xuống như bay. Hơn nữa thác
nước trút xuống như bay không chỉ có một, trên những ngọn núi trôi lơ
lửng này có không ít thác nước trút xuống từ trên trời, nhất là thác
nước ở ngọn núi chính thì càng giống như thác trời móc xuống từ thiên
vũ, giống như một con sông lớn giữa trời, cách ngoài ngàn dặm thì đã có
thể nhìn thấy kỳ quan này.
Từng ngọn thác nước từ đàn núi trôi nổi trút xuống ầm ầm, hội tụ
thành một dòng sông trong dãy núi, cuối cùng hội tụ thành một hồ nước vô cùng lớn. Hồ nước này cực kỳ rộng, đứng bên hồ nhìn xa, mờ mịt không
bến bờ, nhìn chẳng khác nào đại dương mênh mông.
Ở chính giữa hồ là những hòn đảo lúc ẩn lúc hiện. Có những hòn đảo
khi xuất hiện trên mặt hồ xanh biếc nhìn chẳng khác gì những viên minh
châu.
Hồ nước do nước từ thác nước tạo thành này được người ta gọi là Dược
Hồ. Bởi vì trong Dược Hồ có không ít hòn đảo, thế nên thỉnh thoảng có
thuyền lui tới, có một số hòn đảo có người ở lại, thế nhưng phần lớn chỉ là du khách đến tham quan mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn thác nước trút xuống từ trên trời, ánh mắt thâm thúy, như thể nhìn thấu đàn núi trôi nổi trên bầu trời.
- Đúng là nơi tốt. Chỉ riêng mảnh bảo địa này thôi thì Dược Tiên cũng đã tiêu xài rất nhiều tâm huyết. Mảnh bảo địa này đúng là bảo vật đầy
đất.
Lý Thất Dạ cười nhạt, đi dạo dọc theo dòng sông.
Ở Dược Lư có rất nhiều linh dược đan thảo, thế nhưng có một thứ chỉ
có duy nhất ở Dược Lư, vật này không nơi nào ở Vạn Thống Giới có, vật
này chính là dược mộc.
Đồn rằng, ở một ngọn núi nào đó lơ lửng trên bầu trời mọc một cây
thần thụ, thần thụ này lẩn sâu vào mây không biết bóng hình. Thế nhưng
mỗi năm khi cây thần thụ này tới thời điểm thụ linh thì sẽ có cành già
rụng xuống, những cành già này rơi vào suối nước, ngâm mình trong suối
nước trăm nghìn vạn năm, rồi chảy xuống theo thác nước, được thác nước
đánh bóng, được đàn núi thấm nhuần.
Sau khi những cành già này chảy xuống từ trên trời thì chảy xuôi theo dòng sông.
Bởi vì cành già nặng như sắt đá nên sau cùng chìm vào lòng
sông, chìm vào bùn đất.
Lại trải qua trăm nghìn vạn năm, cành già cuối cùng được gọi là dược mộc.
Bởi vì dược mộc là cành già của thần thụ trong truyền thuyết, lại
ngâm lại chảy trong nước thiêng, lại được thác trời đánh bóng, lại chìm
vào bùn đất dưới đáy sông, thấm nhuần vô số năm tháng, có thể nói cơ thể của nó ngưng đọng thiên địa tinh hoa của Dược Lư.
Cũng bởi vì vậy dược mộc quý báu như vàng, thậm chí còn quý báu hơn
cả vàng. Chỉ một khúc dược mộc nhỏ xíu thì cũng đã có giá rất cao. Nếu
như năm tuổi lâu đời thì thậm chí còn có giá trên trời.
Không ít đệ tử Trường Sinh đạo thống tới dòng suối ở Dược Lư tìm kiếm dược mộc. Ở trong Dược Lư có rất nhiều dòng suối, kéo dài vạn dặm. Chỉ
là Trường Sinh cốc không cho phép đào móc trắng trợn, vì vậy dược mộc
rất khó cầu, cũng rất quý giá.
Cho dù là như vậy thì vẫn có rất nhiều tu sĩ hướng về. Đối với những
tu sĩ xuất thân dân gian, nếu như có thể có được một nhánh dược mộc thì
chắc chắn sẽ giàu có, từ đó vươn mình.
Khi Lý Thất Dạ đi suôi theo dòng sông, nhìn đại thế của dòng sông,
hắn bắt đầu nảy sinh hứng thú với dược mộc. Đương nhiên, điều khiến hắn
cảm thấy hứng thú không phải là bản thân dược mộc.
Lý Thất Dạ đi xuôi theo dòng sông, cuối cùng đi tới Dược Hồ nơi dòng
sông hội tụ. Dược Hồ sóng nước lấp loáng, sóng vàng ngàn dặm, vô cùng
xinh đẹp.
Thế nhưng thứ thu hút Lý Thất Dạ không phải là cảnh đẹp của Dược Hồ
mà là một hòn đảo nhỏ. Hòn đảo nhỏ này rất vắng vẻ, không có người ở,
thế nhưng nó lại thu hút Lý Thất Dạ.
- Thú vị, vạn vật trong thiên địa đều có linh, đúng thật là thú vị.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ lấy ra Dược Xẻng, bắt đầu đào móc ở chỗ nước cạn trên hòn đảo nhỏ này, bất chấp bùn đất dính đầy người.
Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược tìm kiếm Lý Thất Dạ, tìm suốt mấy
ngày vẫn không thể tìm được tung tích của Lý Thất Dạ, làm cho Mục Nhã
Lan cùng Tần Thược Dược âm thầm sốt ruột. Sau đó nghe môn hạ đệ tử
truyền tin, nói Lý Thất Dạ xuất hiện ở Dược Hồ. Mục Nhã Lan cùng Tần
Thược Dược lập tức chạy tới Dược Hồ.
Khi Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược chạy tới Dược Hồ thì bên cạnh các nàng có không ít tu sĩ trẻ tuổi theo sau, trong đó có không ít người là người ái mộ các nàng.
Những người này theo sau khiến cho Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược
hết sức đau đầu. Các nàng rất không ít những người này bám theo phía sau gây trở ngại hành động của các nàng. Thế nhưng các nàng không có cách
xua đuổi những người này.
Lúc này Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược đều cảm thấy nếu như lúc này đại sư tỷ có mặt thì quá tốt rồi.
So với Mục Nhã Lan lạnh nhạt, Tần Thược Dược dịu dàng thì Phạm Diệu
Chân ranh ma quỷ quái có rất nhiều thủ đoạn. Nếu như Phạm Diệu Chân thật sự có mặt thì có thể dễ dàng xua đuổi những người theo đuôi này. Nàng
tùy tiện ra kế thì cũng có thể đuổi những người