Thế nhưng luận đạo hạnh thì Đan vương thật sự không bằng Hạo Chiến
lão tổ. Dù sao Hạo Chiến lão tổ cũng là Chân Thần cửu trọng thiên, thậm
chí còn sắp vấn đỉnh bất hủ, thực lực mạnh mẽ hơn Đan vương rất nhiều.
"Vèo"
Ngay khi Đan vương cùng Hạo Chiến lão tổ sắp sửa bùng nổ đại chiến
thì bên trên Thải Dược Phong đột nhiên truyền tới một tiếng thanh minh.
Tiếng thanh minh này tuy không vang dội thế nhưng mọi người ở trên Dược
Đàn đều nghe thấy rõ.
Mọi người vội vàng ngước nhìn, chỉ thấy phần bên trên của Thải Dược
Phong bị mây mù khóa chặt đột nhiên tỏa ra từng luồng ánh sáng. Chỉ thấy những luồng ánh sáng này xua tan mây mù.
Sau khi mây mù bị xua tan thì chỉ thấy một cô gái ngồi trên nham
thạch. Nham thạch này gồ trên eo núi, hơn nữa còn mọc một cây tùng già.
Lúc này, cây tùng già buông tỏa từng luồng ánh sáng màu xanh, những
luồng ánh sáng màu xanh này bao phủ lên người cô gái, làm cho cô gái
nhìn trông có vẻ phiêu dật xuất trần.
- Là Diệu Chân sư tỷ.
Nhìn thấy cô gái này, có tu sĩ trẻ tuổi của Trường Sinh đạo thống nhận ra nàng, la lớn rằng.
Ánh mắt của tất cả mọi người bị thu hút. Bởi vì mọi người biết Phạm
Diệu Chân binh bại rút lui vào Thải Dược Phong, Hồi Xuân công tử không
tìm được Phạm Diệu Chân, để nàng trốn vào mây mù. Hiện tại Phạm Diệu
Chân xuất hiện, tất cả mọi người đều vội vàng nhìn lại.
- Cuối cùng cũng hiện thân.
Vừa thấy Phạm Diệu Chân, Hồi Xuân công tử ngồi trên đỉnh núi mở hai
mắt. Trong chớp mắt, trường kiếm rút khỏi vỏ, chỉ nghe một tiếng
"cheng", một chiêu kiếm như ngân hà buông xuống chém về phía Phạm Diệu
Chân.
"Vù"
Phạm Diệu Chân thu ánh sáng lại, chớp mắt mây mù khóa chặt, nàng lập
tức biến mất. Chỉ nghe một cái "rầm", khi chiêu kiếm của Hồi Xuân công
tử chém xuống đánh tan mây mù thì Phạm Diệu Chân đã biến mất rồi.
Hồi Xuân công tử hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ngưng lại. Chỉ nghe một
tiếng "cheng", kiếm như sao băng, chớp mắt đánh tan hư không, xua tan
mây mù, hành tung của Phạm Diệu Chân lập tức bại lộ. Chỉ thấy nàng đang
đứng trên một tảng nham thạch khác.
Mà trong nháy mắt này, chiêu kiếm của Hồi Xuân công tử vượt qua thời
không, đâm thẳng tới lồng ngực của Phạm Diệu Chân, hệt như cầu vòng.
- Mạnh thật. Bị Thải Dược Phong trấn áp mà vẫn còn bùng nổ sức mạnh mạnh mẽ đến như vậy, thực lực gần như là nửa bước Chân Đế.
Có người nhỏ giọng cảm thán.
"Vù"
Đối mặt với chiêu kiếm hệt như cầu vồng, Phạm Diệu Chân nhấc tay cuốn sương tạo mây, một tấm thuẫn lớn ngăn cản chiêu kiếm xẹt tới như sao
băng.
"Rầm"
Chiêu kiếm đâm thủng tấm thuẫn sương mù, khi mây mù tan biến thì Phạm Diệu Chân lại biến mất.
Khi tất cả mọi người cho rằng đã mất hành tung của Phạm Diệu Chân thì chỉ nghe "leng keng", chỉ thấy ánh kiếm bên trong mây mù phóng thẳng
lên trời, từng thanh thiên kiếm phóng thẳng lên bầu trời, tạo thành một
nhà giam vô cùng to lớn. Những thanh thiên kiếm này xua tan hết mọi mây
mù, Phạm Diệu Chân lại bại lộ hành tung.
Trong nháy mắt, chỉ thấy Phạm Diệu Chân bị nhốt vào kiếm trận. Bị
những thanh thiên kiêm vây nhốt, Phạm Diệu Chân giống như rơi vào chốn
lao tù.
- Lần này xem ngươi còn trốn đi đâu.
Hồi Xuân công tử nói lạnh lùng:
- Nếu như không bó tay chịu trói thì hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi.
- Thật không?
Phạm Diệu Chân chưa trả lời thì một âm thanh thản nhiên vang lên, âm thanh nhẹ như mây gió.
- Không thể nào.
Mọi người đưa mắt nhìn, tất cả mọi người không ai tin nổi ánh mắt của mình. Ngay cả Phong Tiếu Trần, Hạo Chiến lão tổ cũng giật nẩy mình.
Chỉ thấy Lý Thất Dạ đứng trên đỉnh núi Thải Dược Phong, vị trí đứng
còn cao hơn cả Hồi Xuân công tử, hơn nữa rất bình tĩnh, giống như hắn đã đứng ở nơi này từ rất lâu rồi, tại vì không nhúc nhích cho nên mọi
người mới không phát hiện mà thôi.
Mọi người vội vàng nhìn về Dược Đàn, chỉ thấy Lý Thất Dạ vốn nên đứng trên Dược Đàn đã biến mất. Lúc này mọi người mới biết Lý Thất Dạ đứng
trên Thải Dược Phong là người thật, không phải ảo ảnh.
- Chuyện này... chuyện này là sao?
Chúng cường giả của Trường Sinh đạo thống
sợ giật mình.
Bởi vì không ai có thể bay trên Thải Dược Phong, không ai có thể đi
xuyên không gian trên Thải Dược Phong, ngay cả Chân Đế, bất hủ cũng
không thể. Đã từng có Chân Đế, bất hủ của Trường Sinh đạo thống làm thử
nghiệm. Bọn họ lấy sức mạnh mạnh mẽ nhất để bay lên, thế nhưng bị sức
mạnh trấn áp ma sát tạo ra những trận nổ vang.
Từng có Chân Đế cùng bất hủ đánh giá rằng, chỉ có nhân vật cấp bậc
thủy tổ thì mới có thể bỏ qua sức mạnh trấn áp, những người khác không
thể làm được.
Bây giờ Lý Thất Dạ lặng lẽ đi xuyên tới Thải Dược Phong, hơn nữa còn
hoàn thành trong nháy mắt, dường như không hề gặp bất cứ cản trở gì.
Chuyện này không thể nào xảy ra được. Chuyện này chính là một kỳ
tích. Bởi vì từ xưa tới nay chưa ai làm được như vậy, trừ phi là Dược
Tiên sống lại.
Nhìn Lý Thất Dạ đứng cao hơn cả mình, Hồi Xuân công tử biến sắc. Hắn
lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, không biết Lý Thất Dạ leo lên đó bằng cách
nào.
- Nhà ngươi làm cứu viện mà tới chậm quá.
Phạm Diệu Chân thấy Lý Thất Dạ, lườm hắn một cái, hờn dỗi một câu, dáng vẻ như đang làm nũng.
- Không sớm không muộn, vừa đúng lúc.
Lý Thất Dạ mỉm cười, bàn tay lật xuống, chỉ nghe một cái "đùng", chỉ
thấy những thanh thần kiếm vây nhốt Phạm Diệu Chân đổ nát từng cây một.
Bàn tay cuốn lại, lập tức ôm lấy Phạm Diệu Chân.
- Đừng hòng chạy.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ muốn cứu Phạm Diệu Chân, Hồi Xuân công tử hét
lớn, kiếm chiêu đoạt thiên, ánh kiếm đâm thủng vạn vực, chói lóa mù mắt, khiến con mắt của mọi người đau đớn.
- Cút.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn hắn, chỉ nhấc chân lên rồi đạp xuống. Chỉ
nghe một tiếng "đùng" cực kỳ lớn, toàn bộ Thải Dược Phong dâng trào ánh
sáng. Khi này, toàn bộ sức mạnh của Thải Dược Phong dường như hội tụ về
chân của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ nhấc chân mà thôi, căn bản không dùng tới sức mạnh.
Thế nhưng khi hắn đạp xuống thì tựa như có sức mạnh vô cùng khủng bố đạp xuống, dường như đây chính là sức mạnh tuyên cổ bất biến của Thải Dược
Phong.
"Ầm"
Chỉ nghe tiếng ánh kiếm đổ nát, Hồi Xuân công tử bị Lý Thất Dạ đạp
rớt khỏi Thải Dược Phong. "Đùng", Hồi Xuân công tử lao xuống từ trời
cao, va lên Dược Đàn y hệt một viên sao băng.
Chỉ nghe tiếng vỡ vụn "răng rắc", Dược Đàn bị Hồi Xuân công tử đâm ra một cái hố lớn.
Cảnh tượng này quá chấn động lòng người, mọi người trên Dược Đàn sợ
hãi giật mình. Khi nhìn thấy Hồi Xuân công tử nằm trong hố lớn, tất cả
mọi người rít lạnh, chỉ thấy hắn mau me loang lổ khắp người.