- Đi thôi, chúng ta đi tìm chân địa.
Có người gấp gáp không chờ nổi nữa, vừa bước lên bến đò thì đã đi vào Kim Tiễn Lạc Địa.
Đứng ở bến đò, phóng mắt quan sát, trước mắt là một mảnh sơn hà cực
kỳ bao la. Lúc này bọn họ đang đứng bên trên một ngọn núi cao, nhìn
giống như kiểu một sân khấu vô cùng lớn. Đứng ở nơi này, đưa mắt nhìn
Kim Tiễn Lạc Địa, chỉ thấy núi non chập trùng, sông hồ uốn lượn. Cái thế giới này dường như không hề khác gì Vạn Thống Giới cả.
- Đi thôi ---
Mọi người mỗi người một câu, ai ai cũng vội vàng đi tìm cho mình một mảnh đất, ai ai cũng đều đi vào thế giới này.
- Không nhất định phải đi bộ.
Có người nhắc nhở:
- Ngươi dùng Thăng Thiên Đài đi thẳng vào đó chẳng phải hay hơn sao? Nói không chừng may mắn, trạm thứ nhất là bảo địa thì sao.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay chỉ. Chỉ thấy cách trước đó không
xa có một nơi như tế đàn, trên đài cao này điêu khắc rất nhiều phù văn.
- Thăng Thiên Đài có thể đưa tới những nơi nào?
Nhìn thấy đài cao này, có người không khỏi khỏi rằng.
- Tùy cơ. Thế nhưng ngươi đưa càng nhiều tiền thì nó càng đưa ngươi
đi xa. Có lão tổ từng nói, ngươi đưa càng nhiều tiền thì xác suất đưa
tới địa điểm tốt cũng càng lớn. Còn là thật hay giả thì không rõ.
Lão tu sĩ nói.
- Ta đi đây.
Có người trèo lên Thăng Thiên Đài, ném chân tệ lên Thăng Thiên Đài, chân tệ rớt xuống đất, lập tức biến mất.
"Ầm ---"
Ngay khi người này vừa ném chân tệ xong thì bắn vút đi mất, biến mất vào chân trời y như một ngôi sao xẹt.
- Các con cháu, tất cả cùng lên, đỡ phải đi bộ oan uổng.
Có trưởng bối dẫn vãn bối của mình trèo lên Thăng Thiên Đài, ném chân tệ, chỉ nghe "ầm", tất cả bọn họ đều bắn vút đi mất.
Trong nhất thời, không ít người muốn thuận tiện, vội vàng trèo lên
Thăng Thiên Đài, thông qua Thăng Thiên Đài đi vào Kim Tiễn Lạc Địa. Ở
trên Thăng Thiên Đài, chỉ cần ngươi đưa càng nhiều thì nó sẽ bắn ngươi
đi càng xa. Thậm chí có lời đồn rằng, chỉ cần ngươi cho nó đủ tiền thì
nó có thể đưa ngươi tới nơi sâu nhất Kim Tiên Lạc Địa, nghe nói nơi đó
có bảo địa tốt nhất Kim Tiễn Lạc Địa.
- Chúng ta đi thôi.
Có một số tu sĩ môn phái nhỏ trong tay không có nhiều tiền, có thể
tiết kiệm được thì tiết kiệm. Mặc dầu bọn họ cũng rất muốn thông qua
Thăng Thiên Đài đi vào Kim Tiễn Lạc Địa.
Thế nhưng bọn họ không thể phung phí, phải để dành tiền xài đúng chỗ. Vì vậy trưởng bối của những môn phái nhỏ vội vàng mang theo đệ tử của
mình đi bộ đi vào Kim Tiễn Lạc Địa.
- Đi, ta biết một chỗ.
Cũng có lão tổ đọc được ghi chép của tổ tiên, vì vậy không cần đến
Thăng Thiên Đài mà mang theo vãn bối của mình tới thẳng bảo địa mà mình
biết.
Lý Thất Dạ lười đi bộ, dứt khoát trèo lên Thăng Thiên Đài, tùy tiện
ném một nắm chân tệ lên Thăng Thiên Đài. "Ầm", Thăng Thiên Đài lập tức
bắn Lý Thất Dạ tới chân trời, nhìn trông như kiểu sao băng xẹt ngang bầu trời.
"Ầm ---"
Cuối cùng, Lý Thất Dạ tiếp đất, Thăng Thiên Đài đưa Lý Thất Dạ lên
trên một ngọn núi cao vút. Lý Thất Dạ giương mắt quan sát, đây chỉ là
một ngọn núi phổ thông, không hề có bảo địa gì cả.
Lý Thất Dạ đứng trên ngọn núi này, nhìn quanh bốn phía. Bởi vì hắn
tới nơi này sớm nhất nên vùng này không có ai cả, không gian rất yên
tĩnh.
Lý Thất Dạ chỉ cười, không quan tâm. Lúc này hắn lấy ra Lượng Thiên
Xích, khi Lượng Thiên Xích được lấy ra ngoài thì nó tỏa ra ánh sáng cực
kỳ lóa mắt, như kiểu có ngàn tỉ ngôi sao hội tụ.
Hơn nữa Lượng Thiên Xích càng ngày càng sáng, giống như càng ngày
càng có nhiều ngôi sao hội tụ. Nhiều ngôi sao hội tụ như vậy, đạo văn
lưu động càng thêm phong phú, giống như đang truyền dẫn vô tận tin tức.
Lượng Thiên Thước có thể đo thiên địa, đếm địa thế, tính thiên cơ...
nó thậm chí có thể đo được tất cả mọi thứ. Hiện tại Lượng Thiên Thước
đang đo
dạc vùng đất này, đo đạc toàn bộ Kim Tiễn Lạc Địa.
Đây chính là điểm ảo diệu nhất của Lượng Thiên Thước và cũng là điểm trân quý nhất của Lượng Thiên Thước.
Lý Thất Dạ cầm Lượng Thiên Thước, hệt như hòa làm một thể với Lượng
Thiên Thước, tiếp thu tất cả tin tức mà Lượng Thiên Thước truyền đạt. Số lượng tin tức mà Lượng Thiên Thước truyền đạt như biển lớn vô bờ chảy
vào trong đầu Lý Thất Dạ.
- Đúng là không tầm thường. Nơi này không thể đo. Có vài thứ không cách nào có thể đo được.
Lý Thất Dạ có hơi xúc động.
Phải biết Lượng Thiên Thước vô cùng nghịch thiên. Nó từng là bảo vật
nghịch thiên nhất trong kỷ nguyên của Phật Dã. Phải biết rằng một kỷ
nguyên dài ơi là dài, nó vô cùng đồ sộ, số bảo vật xuất hiện trong một
kỷ nguyên nhiều không biết hết.
Thậm chí có thể nói rằng ở trong một kỷ nguyên, bảo vật của Đại Đế
chưa hẳn đã xuất sắc. Thế nhưng Lượng Thiên Thước lại là một món bảo vật nghịch thiên nhất trong một kỷ nguyên, qua đó có thể tưởng tượng được
nó quý giá như thế nào, nghịch thiên như thế nào.
Cho dù Lượng Thiên Thước không nghịch thiên bằng kỷ nguyên trọng khí, không có tính chất hủy thiên diệt địa như kỷ nguyên trọng khí. Thế
nhưng thần thông mà Lượng Thiên Thước có, kỷ nguyên trọng khí không cách nào so sánh nổi.
Thế nhưng bên trong Kim Tiễn Lạc Địa lại có rất nhiều thứ mà ngay cả Lượng Thiên Thước cũng không thể đo được.
Lượng Thiên Thước, có thể đo đạc thiên địa, đong đếm địa thế, tính
toán thiên cơ... thế nhưng ở Kim Tiễn Lạc Địa lại có rất nhiều thứ không thể đo được, qua đó có thể thấy nơi này khủng bố như thế nào.
- Đúng là thú vị, đúng là không tầm thường.
Lý Thất Dạ hòa làm một thể với Lượng Thiên Thước cười nhạt, nói rằng:
- Một nơi như thế này, ngay cả Táng Địa cũng kém hơn không ít.
"Vù"
Lúc này Lượng Thiên Thước trong tay Lý Thất Dạ cực kỳ óng ánh, Lượng
Thiên Thước giống như hòa tan vào thiên địa, không còn là một cây thước
đo nữa mà là trở thành một ánh hào quang nằm trong bàn tay của Lý Thất
Dạ. Ánh hào quang này thoạt nhìn như một lưỡi dao gió, vô cùng sắc bén,
tựa như có thể đâm thủng tất cả mọi thứ.
- Đi đi, ta cũng muốn xem xem là thứ gì mà có thể ngăn cản ý chí của ta.
Lý Thất Dạ cười nhạt, đâm Lượng Thiên Thước lên trên mặt đất.
Chỉ nghe "xi", cho dù đại địa rất dày, thế nhưng khi Lượng Thiên
Thước rời khỏi tay Lý Thất Dạ thì đại địa chợt mỏng như tờ giấy, bị đâm
xuyên qua ngay lập tức. Lượng Thiên Thước lập tức thẩm thấu toàn bộ đại
địa, cũng thẩm thấu toàn bộ Kim Tiễn Lạc Địa.
Khi Lượng Thiên Thước biến mất vào trong bùn đất thì Lý Thất Dạ ngồi
xếp bằng ngay tại chỗ này. Lúc này hắn tựa như hóa thân thành đại đạo vô thượng, đại đạo lẳng lặng chảy xuôi, tựa như thời gian, thiên địa hợp
thành một thể.