- Tiên tử, cầm kiếm trúc của ta, chắc chắn ngươi sẽ xinh đẹp hơn, chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất mỹ nữ ở môn phái của ngươi...
Lúc này, Bình Thành công tử tóm được một nhóm nữ tu sĩ trẻ tuổi vừa
rời thuyền. Ngay lập tức hắn ra sức chào hàng kiếm trúc của minh, mặt
mày tươi rói, nụ cười vô cùng mê người, cũng hết sức thuyết phục người
khác.
- Ngươi chính là Bình Thành công tử tới từ Bình Thành sao?
Mấy nữ tu sĩ bị Bình Thành công tử giữ lại cũng hé miệng cười khẽ, cũng xinh đẹp mê người.
Bình Thành công tử dù sao cũng là tam công tử, đại danh hiển hách, là thiên tài tuyệt thế. Bất kể là tướng mạo hay là thân phận thì cũng đều
hết sức mê người. Huống chi Bình Thành công tử lại là một người rất dễ
gần, không hề có vẻ bề trên nên phần lớn nữ tu sĩ trẻ tuổi đều bằng lòng làm bạn với hắn.
- Đúng vậy, tiên tử xinh đẹp như các ngươi nhất định phải ghé thăm
Bình Thành chúng ta. Địa phương nhỏ như Bình Thành, nếu như dân chúng ở
nơi này có thể nhìn thấy mỹ mạo của tiên tử thì chắc chắn sẽ hoảng hốt,
chắc chắn sẽ cảm thấy phúc ba đời.
Bình Thành công tử cười tươi, tuy đang khen quá mấy vị nữ tu sĩ này, thế nhưng lại không hề có vẻ khoa trương.
Không ít tu sĩ đi ngang qua lắc đầu cười khổ, nhưng cũng có rất nhiều người cảm thấy thú vị. Mọi người cũng dần quen thuộc hành vi kỳ lạ của
Bình Thành công tử.
- Vậy mỗi người chúng ta sẽ mua một thanh.
Cuối cùng, trước nụ cười tươi rói của Bình Thành công tử, mấy cô gái này bị đánh đổ, ai cũng lấy tiền mua kiếm trúc của hắn.
Trên thực tế kiếm trúc của Bình Thành công tử cũng không đáng giá như vậy, thế nhưng rất nhiều người đều tình nguyện mua kiếm trúc của Bình
Thành công tử. Không phải bởi kiếm trúc này có giá trị mà là bởi bọn họ
muốn kết giao với Bình Thành công tử.
- Các vị tiên tử đi thong thả, có rãnh thì hãy ghé Bình Thành chơi.
Sau khi bán kiếm trúc xong, Bình Thành công tử vẫn cười tươi rói, vô cùng nhiệt tình.
- Nha, đại ca, chúng ta lại gặp mặt.
Khi Lý Thất Dạ dẫn theo Lăng Tịch Mặc chuẩn bị sang sông thì Bình
Thành công tử lập tức xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ, mặt cười tươi, xán lạn mà chân thành.
- Đại ca, mua kiếm trúc nhé.
Vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ, Bình Thành công tử lập tức chào bán kiếm trúc của mình.
Bộ dạng này của Bình Thành công tử để Lăng Tịch Mặc ở sau lưng Lý
Thất Dạ muốn cười nhưng lại không dám. Nàng không hiểu vì sao người có
thân phận địa vị như Bình Thành công tử vốn không cần làm tiểu thương,
không cần buôn bán kiếm trúc. Thế nhưng hắn lại cõng một bao tải kiếm
trúc chào bán tất cả mọi người. Nàng không biết hành động này có ý nghĩa gì.
- Không mua.
Lý Thất Dạ không có hứng thú, thẳng thắn cự tuyệt.
- Đại ca, lần đầu tiên gặp mặt chính là bằng hữu, lần thứ hai gặp lại chính là anh em. Chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi, như vậy chúng ta
chính là anh em với nhau.
Bình Thành công tử lập tức nhét một thanh kiếm trúc vào tay Lý Thất Dạ, chân thành nói rằng:
- Như vậy thanh kiếm trúc này coi như là quà gặp mặt ta tặng cho đại ca.
Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, cảm thấy Bình Thành công tử thú vị, giơ kiếm trúc nên quan sát.
Kiếm trúc của Bình Thành công tử không hề xinh đẹp, thuần túy là tước trúc mà ra. Thế nhưng lại rất cẩn thận, các chi tiết nhỏ rất chính xác.
- Mỗi một thanh kiếm trúc đều do chính tay ta tước ra, mỗi một thanh
kiếm trúc đều có linh khí riêng của nó, có một không hai, mỗi một thanh
kiếm trúc đều không giống nhau.
Bình Thành công tử vội vàng chào hàng Lý Thất Dạ.
- Kiếm không tệ.
Ngón tay của Lý Thất Dạ lướt nhẹ qua lưỡi kiếm, gật đầu, khen một tiếng.
- Đúng không, kiếm không tệ đúng không.
Nghe Lý Thất Dạ khen thưởng, Bình Thành công tử lập tức mỉm cười, nụ cười càng tươi hơn hẳn, cười nói:
- Một kiếm nơi tay, có được thiên hạ; hai kiếm nơi
tay, độc nhất vạn
thế; ba kiếm nơi tay, kiếm trận phơi đầy đất dọn đường ta đi...
Nghe Binh Thành công tự mèo khen mèo dài đuôi, Lăng Tịch Mặc rất muốn cười, thế nhưng lại không dám cười. Nàng cũng cảm thấy thanh kiếm trúc
này không hề đáng giá.
- Đại ca, có muốn mua một cây không? Mua một tặng ba, thấy sao hả?
Bình Thành công tử cười tủm tỉm:
- Kiếm trúc này chế từ tổ trúc của Bình Thành. Phải biết, tổ trúc của Bình Thành chính là căn cơ của Bình Thành, cũng là bảo vật của Bình
Thành, đồng thời cũng là bảo vật của Bàn Long đạo thống, nó tượng trưng
cho Bàn Long đạo thống, nó từng xâu chuỗi mạch máu của Bàn Long đạo
thống...
Bình Thành công tử không ngừng khoe khoang. Nếu như Bình Thành công
tử không nhắc tới Bàn Long đạo thống thì có lẽ mọi người đã quên rằng
hắn là đệ tử của Bàn Long đạo thống, còn Bình Thành chỉ là một tòa thành cũ kỹ của Bàn Long đạo thống mà thôi.
- Hừ, khẩu khí thật lớn.
Ngay khi Bình Thành công tử mèo khen mèo dài đuôi thì có tiếng hừ lạnh vang lên, người này nói lạnh lùng:
- Bình Thành, nhà ngươi làm gì có tư cách đại biểu Bàn Long đạo thống!
Người này thình lình cắt lời Bình Thành công tử, để không ít tu sĩ đi ngang qua dừng chân quan sát.
Chỉ thấy một ông lão dẫn theo một nhóm tu sĩ xuống thuyền. Hắn không hề nể nang cắt lời Bình Thành công tử.
Ông lão này mặc áo rồng, ôm đao lớn, khí lạnh khiếp người. Trên người hắn lan tỏa khí thế Chân Thần, khí thế khiếp người, nhất là hai mắt của hắn, vô cùng dữ tợn, để người khác không dám nhìn thẳng.
- Là hoàng đế Ngũ Thánh quốc.
Nhìn thấy ông lão này, không ít tu sĩ có mặt ở đây nhận ra hắn, nói nhỏ:
- Ngũ Thánh quốc có nhiều cường giả tới thật.
- Ngũ Thánh quốc Miêu Lỗi, xem ra Bàn Long đạo thống có kịch vui để xem.
Có trưởng lão đại giáo nhìn thấy ông lão này thì bày ra dáng vẻ xem trò vui.
- Ngũ Thánh quốc không phải cương quốc của Bàn Long đạo thống sao?
Bình Thành công tử cũng xuất thân Bàn Long đạo thống mà, sao bọn họ
giống như kẻ thù vậy.
Có tu sĩ trẻ tuổi nhìn thấy như vậy, nhỏ giọng hỏi trưởng bối của mình.
- Việc này có liên quan tới nguồn gốc của Bàn Long đạo thống.
Có trưởng bối mỉm cười, nói rằng.
- Sao hả, Miêu hoàng chủ, Bình Thành của chúng ta không thể đại biểu
cho Bàn Long đạo thống, chẳng lẽ Ngũ Thánh quốc ngươi mới có thể đại
biểu cho Bàn Long đạo thống sao?
Đối mặt Miêu Lỗi, Bình Thành công tử vẫn tươi cười.
- Bàn Long đạo thống do Bát Tí vương triều chấp chưởng quyền bính,
chỉ có Bát Tí vương triều mới có thể đại biểu cho Bàn Long đạo thống.
Miêu Lỗi nói lạnh lùng.
- Há, ngươi nói Bái Nguyệt giáo đúng không?