- Tại sao ta không điểm được cảnh tượng như vừa rồi?
Vũ Băng Ngưng nhìn thấy vách đá không phản ứng, cảm thấy không hiểu.
- Nếu như ai cũng có thể chỉ ra bản nguyên thì chẳng có gì là ảo diệu cả.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Muốn trả lại bản nguyên, ngươi cần phải có thực lực của thủy tổ,
hoặc là tồn tại như thủy tổ. Nếu không thì ngươi sẽ không thể làm được,
trừ phi ngươi trời sinh đã có một viên tiên tâm.
- Thứ này... thứ này có thể ngộ đạo không?
Tuy Lăng Tịch Mặc biết rất ít, thế nhưng cũng có nghe qua chuyện đạo cốt có thể ngộ đạo.
- Có thể, thế nhưng không phải ai cũng có thể ngộ. Cần phải có thiên
phú phi phàm, có đạo tâm kiên định, thông minh tài trí thì mới có thể
tìm hiểu.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Ngay cả đạo cốt bình thường thì người bình thường cũng không thể tìm hiểu, càng đừng nói tới khối đạo cốt trước mắt này.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt lại.
Thấy vậy, Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc cũng học theo Lý Thất Dạ,
nhắm mắt ngồi xếp bằng, các nàng cũng muốn tìm hiểu khối đạo cốt này.
Đạo cốt rất hiếm thấy, còn đạo cốt lớn tới mức không thể nào tưởng
tượng như khối đạo cốt trước mắt này thì sợ rằng mất cả đời cũng chưa
chắc đã thấy.
Nhất thời, thiên địa dường như yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng gió thổi,
ngoại trừ tiếng nước chảy thì không còn nghe thấy tiếng động nào khác,
ngay cả tiếng hít thở của chính mình cũng không nghe thấy được.
Lăng Tịch Mặc học theo Lý Thất Dạ, xếp bằng ngồi tại chỗ, nhắm mắt
nhập định. Thế nhưng, theo thời gian dần trôi, Lăng Tịch Mặc không thể
tìm hiểu được thứ gì, không thể cảm nhận được thứ gì, như thể bên trong
thứ này rỗng tuếch vậy. Hơn nữa khối đạo cốt này dường như cự tuyệt
không cho nàng vào.
So với Lăng Tịch Mặc thì Vũ Băng Ngưng đỡ hơn rất nhiều. Trong hoảng
hốt, nàng giống như nắm bắt được thứ gì đó, thế nhưng lại để vụt mất,
không thể tìm hiểu. Vũ Băng Ngưng thử nghiệm nhiều lần, thế nhưng vẫn
không thể thành công, giống như nàng còn lâu mới đủ tiêu chuẩn tìm hiểu
khối đạo cốt này vậy.
Cuối cùng, Vũ Băng Ngưng từ bỏ, bởi vì nàng biết có một vài thứ không thể cưỡng cầu được. Muốn tìm hiểu thứ này thì phải đạt tới một cấp độ
rất cao, nàng không thể với tới nổi, ít nhất bây giờ nàng không thể nào
đạt tới độ cao như vậy.
Còn Lý Thất Dạ thì ngược lại. Chỉ thấy hắn ngồi tại chỗ, giống như
đang ngủ. Hắn ngồi nhập định tại chỗ, không nhúc nhích, giống như hóa
thành một pho tượng, không có thứ gì có thể kinh động hắn.
Tuy rằng Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc cũng tìm hiểu vách đá này,
thế nhưng các nàng không thể làm giống như Lý Thất Dạ, điểm nhẹ một cái
là xuất hiện cảnh gợn sóng.
- Dùng tâm quan sát.
Cuối cùng, Vũ Băng Ngưng đành phải thở dài, đành phải từ bỏ. Các nàng không thể nào tìm hiểu được, thứ này không phải là thứ mà các nàng có
thể với tới.
Cuối cùng Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc đều từ bỏ, các nàng đứng im lặng ở bên cạnh, không dám quấy rầy Lý Thất Dạ.
Thời gian dần trôi, Lý Thất Dạ vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, không hề nhúc nhích, giống như đã hóa thành một bức tượng đá.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng sàn sạt. Chớp mắt, Vũ Băng Ngưng đề phòng.
- Có người.
Lúc này Vũ Băng Ngưng lập tức canh giữ bên cạnh Lý Thất Dạ. Nàng biết Lý Thất Dạ đang nhập định, lỡ như bị cắt ngang thì nói không chừng sẽ
tẩu hỏa nhập ma.
Nháy mắt, Lăng Tịch Mặc cũng canh chừng bên cạnh Lý Thất Dạ. Tuy đạo
hạnh của nàng rất nông cạn, thế nhưng cũng cố gắng hết một phần sức mọn.
Quả nhiên, ngay lúc này, từ xa xuất hiện một đám người, hơn nữa đám
người này không hề yếu, nhất là một vài ông lão lan tỏa khí tức Chân
Thần.
- Kiếm Tôn ---
Nhìn thấy người trẻ tuổi cầm đầu, Lăng Tịch Mặc nhận ra ngay lập tức, sắc mặt trắng tái.
Nàng xuất thân từ Kiếm Trủng nên trong lòng rất kiêng kỵ Kiếm Trủng.
- Là chư vị lão tổ của Kiếm Trủng.
Lúc này Lăng Tịch Mặc nhận ra không ít ông lão trong đám người, hoàn toàn
biến sắc, hít lạnh một hơi, ngơ ngác nói rằng.
Nhìn thấy đám người Kiếm Tôn, Lăng Tịch Mặc hoàn toàn biến sắc. Nếu
như Lý Thất Dạ còn tỉnh thì nàng không hề sợ hãi, bởi vì cho dù trời có
sụp xuống thì cũng có Lý Thất Dạ chống. Thế nhưng bây giờ Lý Thất Dạ
đang nhập định ngộ đạo, như vậy thì nguy rồi.
Lúc này Lăng Tịch Mặc không cảm thấy lo lắng cho mình, mà là lo lắng
cho Lý Thất Dạ. Bởi vì một khi nhập định ngộ đạo bị cắt đứt thì có thể
sẽ tẩu hỏa nhập ma, nghiêm trọng hơn là thân tử đạo tiêu.
Lăng Tịch Mặc lo lắng nhìn Lý Thất Dạ, nàng hy vọng Lý Thất Dạ có thể tỉnh lại nhanh hơn, có thể tỉnh khỏi trạng thái nhập định.
- Cẩn thận.
Lúc này, nét mặt của Vũ Băng Ngưng nghiêm lại, chuẩn bị kỹ càng, nhỏ giọng căn dặn.
Lăng Tịch Mặc nắm chặt nấm đấm. Bất kể như thế nào thì nàng cũng
không thể để đám người Kiếm Tôn toại nguyện. Thậm chí khi này Lăng Tịch
Mặc đã đưa thân thể của mình ra chắn trước mặt Lý Thất Dạ. Tuy rằng đạo
hạnh của nàng nông cạn, thế nhưng nàng sẽ không trơ mắt nhìn Lý Thất Dạ
chết dưới tay đám người Kiếm Tôn.
Đám người Kiếm Tôn vốn cưỡi tệ thú tới nơi này, bọn họ cũng có một
chút xíu hiểu biết về Tệ Thú Thành, vì vậy mới tìm tới được nơi này. Thế nhưng tệ thú của bọn họ không dám đi vào trong này nên bọn họ đành phải đi bộ tới đây.
Dãy núi này cực kỳ nguy hiểm, vì vậy đám người Kiếm Tôn rất cẩn thận, sợ chọc phải con tệ thú mạnh mẽ nào đấy. Cho dù nhìn thấy thú đản thì
bọn họ cũng không tùy tiện ra tay.
Thế nhưng không ngờ rằng bọn họ lại gặp được ba người Lý Thất Dạ ở chỗ này.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng ở chỗ đó, hai mắt Kiếm Tôn ngưng lại, hừ lạnh, ánh mắt khóa chặt Lý Thất Dạ.
- Hắn chính là vãn bối họ Lý đó sao?
Lúc này, đằng sau lưng Kiếm Tôn có một ông già đi tới, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lý Thất Dạ, nói chậm.
Ông lão này cõng một thanh cự kiếm, thanh cự kiếm này xám đen như
sắt, không biết là lấy loại thần kim nào đúc thành. Vóc người của hắn
khôi ngô, phối hợp với thanh cự kiếm như vậy nên nhìn trông có vẻ cường
tráng mạnh mẽ. Tuy hắn không cố gắng lan tỏa khí tức Chân Thần trên
người hắn, thế nhưng trên người hắn lại có thần hoàn xoay chuyển, chứng
tỏ hắn là một vị Chân Thần, hơn nữa còn là Chân Thần đăng thiên.
- Cô Độc Kiếm Thần ---
Nhìn thấy ông lão này, Lăng Tịch Mặc mặt mày tái nhợt, mất kiểm xoát kêu lên thất thanh.
- Vân Thiêm!
Nhìn thấy ông lão này, hai mắt Vũ Băng Ngưng nghiêm lại, sắc mặt thay đổi, không ngờ lão tổ nặng ký như vậy lại đích thân giá lâm.